Bến chiều
tàn thu
con nước lờ đờ
tôi mê muội
bước qua bờ tử sinh
con đường
vàng úa sau lưng
còn năm bảy đứa
lừng khừng theo sau
chiếc cầu duyên
gãy từ lâu
bến sông này
vốn có đầu không đuôi
con thuyền bát nhã
ngược xuôi
rước thêm đôi đứa
và tôi lên bờ
ngoảnh nhìn lại
phía bên kia
thấy còn ba tỷ
người chờ qua sông
tôi đi về
cõi phiêu bồng
sau lưng
bỏ lại một vòng hư vô…
Nguyễn Đức Nhơn