Một kiếp đa đoan
trăng tàn
một mảnh lẳng lơ
nửa khuya
rớt một vần thơ trữ tình
gặp nhau
từ thuở sơ sinh
yêu nhau
từ buổi bình minh đất trời
mấy mùa hoa khói chơi vơi
bày sao khuya
đã dời ngôi mấy lần
ngồi đây nhớ chuyện xa gần
bóng trăng cuối phố
cũng dần dần tan
mộng đời
một kiếp đa đoan
phủi tay
còn lại vài trang thơ tình
biển đời
một kiếp lênh đênh
đời ta
lên thác xuống ghềnh bấy lâu
một ngàn
một vạn năm sau
ta như con quốc
gục đầu kêu sương…
Nguyễn Đức Nhơn