chiều nghe loáng thoáng màu thu lá xanh níu lá vàng đu trên cành ta ngồi tiếc lá màu xanh nhớ xưa trót lỡ tành hanh với người ruột gan bày hết ra ngoài nợ nần nhau biết có đòi được không? giữa trời giữa đất mênh mông giữa ta em vẫn còn trong tâm hành giữa ta còn chút bàng hoàng giữa em còn chút lỡ làng duyên xưa giữa đời còn chút mộng mơ rớt trên nỗi nhớ ta vừa mới nhen giữa đêm lẳng lặng trước đèn giữa đêm lẳng lặng hồn len vào hồn mười năm trời! nợ vẫn còn mười năm ta đã thấm đòn rồi em!