Hoàng Anh 79
Hoàng Anh 79
Thánh Ca Buồn Trong Gió
Mỏi mòn đợi dưới lầu chuông
Em đi biền biệt dặm đường chim bay
Mùa đông có chút heo may
Cơn mưa ngày cũ đến nay đã già
Chuông nhà thờ vọng nhẩn nha
Nhớ em tóc xoã mượt mà câu kinh
Thôi thì ta cứ nín thinh
Khoác lên chiếc áo làm linh mục buồn
Đứng trên sườn dốc mù sương
Dường như phía trước cuối đường lá phai
Ngậm ngùi sông núi thở dài
Nghe trong tiếng gió có bài Thánh ca
Sầu riêng chỉ một mình ta
Chắc rồi Chúa chẳng đi qua nơi nầy
Biết tình chết tận chân mây
Mà sao lòng vẫn đắng cay muôn phần
Nửa đêm mừng Chúa xuống trần
Lạy ngài ban chút hồng ân kiếp nàn
U mê cứ ngỡ thiên đàng
Tỉnh ra mới biết hỗn mang đất trời!
Còn Thương Mái Tóc
Biên Hòa Chiều Nay
Mình là gì của nhau đâu
Chỉ trong thoáng mộng bên cầu chiêm bao
Cho từng nỗi nhớ ngọt ngào
Bay bay theo gió tan vào hư không
Buồn như lá rụng chiều đông
Bèo mây tan hợp giữa dòng đời trôi
Trăng tàn gác núi lẻ loi
Về đâu cánh hạc bên trời quạnh hiu
Có yêu tình cũng bấy nhiêu
Ta bàn tay trắng chịu nhiều xót xa
Em đi về với người ta
Còn thương mái tóc Biên Hoà chiều bay
Ướp hồn trong chén rượu cay
Cạn cho quên hết những ngày của nhau
Mai kia tình nhỏ quên mau
Nỗi sầu vạn cổ nào sầu hơn ta
Nhìn lên trời rộng bao la
Đêm trên Sông Phố mưa nhoà nhạt rơi
Ta còn nửa mảnh hồn côi
Cố nhân xa lắt tiếng còi tàu qua !
Thương Đôi Mắt
Khóc Người Từ Trăm Năm
Đêm tàn trăng rụng Ban Mê
Mình ta với phố bốn bề sương bay
Thời gian mòn mỏi qua tay
Đường quen chưa xoá dấu đài trang xưa
Cao nguyên gió lạnh đầu mùa
Tình xa ngút mắt ta vừa đủ đau
Nói gì thì cũng mất nhau
Chia tay là đã qua cầu áo phai
Ta đi đếm tuổi ngày dài
Chim hun hút cánh miệt mài tà huy
Em đi với nửa xuân thì
Sang ngang còn giữ chút gì không em
Hay lòng thầm bảo cố quên
Bước chân chánh niệm với miền hư vô
Mưa rơi rơi phía Buôn Hồ
Phải đâu lệ rớt trên bờ mi cong
Cạn đi hết chén rượu nồng
Ai chờ đợi nữa bến sông bụi mù
Mai về rừng núi Pleiku
Thương đôi mắt khóc người từ trăm năm!
Thánh Ca Buồn Trong Gió
Mỏi mòn đợi dưới lầu chuông
Em đi biền biệt dặm đường chim bay
Mùa đông có chút heo may
Cơn mưa ngày cũ đến nay đã già
Chuông nhà thờ vọng nhẩn nha
Nhớ em tóc xoã mượt mà câu kinh
Thôi thì ta cứ nín thinh
Khoác lên chiếc áo làm linh mục buồn
Đứng trên sườn dốc mù sương
Dường như phía trước cuối đường lá phai
Ngậm ngùi sông núi thở dài
Nghe trong tiếng gió có bài Thánh ca
Sầu riêng chỉ một mình ta
Chắc rồi Chúa chẳng đi qua nơi nầy
Biết tình chết tận chân mây
Mà sao lòng vẫn đắng cay muôn phần
Nửa đêm mừng Chúa xuống trần
Lạy ngài ban chút hồng ân kiếp nàn
U mê cứ ngỡ thiên đàng
Tỉnh ra mới biết hỗn mang đất trời!
Hoàng Anh 79