Vũ Bối

Vu Hoi

Bức Tranh Sông Núi

Núi sông còn mãi bên nhau
Phải chăng núi thích lao xao vỗ về
Hay là sông núi muốn kề
Ðể cho sông khỏi bốn bề quạnh hiu
Hay là sông ngại nắng chiều
Núi cao che bớt ít nhiều xôn xao
Núi non quê mẹ lao đao
Âm thầm sông rửa niềm đau quê mình
Ai hay sông núi hữu tình
Còn sông còn núi, còn mình bên nhau
Sông dài trời rộng núi cao
Trăng khuya vời vợi dạt dào tình quê
Buồm xa thấp thoáng đi về
Vi vu gió núi nặng thề nghĩa sông!
Ðiệp trùng sông núi mênh mông
Nắng mưa nghiệt ngã giữa dòng bể dâu
Trăng khuya nhớ sóng bạc đầu
Thương sông núi đứng dãi dầu từng đêm
Thông reo như tiếng mẹ hiền
Lời ru vọng cả hồn thiên núi rừng
“À ơi!…
Thuyền ra giữa bến thuyền dừng
Ai đi thương nước nửa chừng lại thôi
Trách ai tình nước như vôi
Thù nhà nợ nước buông trôi giữa dòng
Bỏ bao chiến hữu long đong
Bỏ hình chữ S đường cong quê mình”
“À ơi!…”
Lời ru của mẹ đầy tình
Ðèn khuya lay bóng lung linh nhớ người
Bức tranh sông núi tuyệt vời
Việt Nam ta đó rạng ngời tương lai

Bông Bí Trắng

Hương quê bát ngát tình quê mẹ
Nhìn bông bí trắng nhớ vườn xưa
Vần thơ trăn trở sầu ly khách
Thương mẹ hiền dầu dãi nắng mưa
Mái tóc bạc phơ màu bông bí
Mẹ tảo tần rẫy sắn vườn khoai
Chiều chiều đợi con ngoài đầu ngõ
Ðêm đêm thao thức tiếng thở dài
Mai con sẽ về trong nắng mới
Mẹ hiền ơi khỏi phải chờ trông
Mẹ Việt Nam nghìn đêm trăn trở
Hai vai gánh nặng nợ núi sông
Nhìn bông bí trắng nhòa mắt lệ
Bạc trắng như vôi tóc mẹ hiền
Mòn mỏi đợi con hiên vườn cũ
Trọn đời tình mẹ mãi không quên
Mẹ ơi! Mấy mùa bông bí nở
Là đã mấy mùa con tái tê!!
Chẳng còn giấc ngủ nghìn năm nhớ
Tình con thắm thiết mãi hương quê.

Chiêm bao trở giấc

Người yêu dấu hỡi! cùng say
Nồng men sưởi ấm, phương này còn nhau!
Bồng bềnh sóng tóc bể dâu
Nỗi đau xa nước, nỗi đau phận mình!
Ngậm ngùi, mòn gót lênh đênh
Bốn phương lạc bước, quê tình là đâu?
Thuở nào em bước qua cầu
Sang ngang thuở ấy, không câu giã từ
Lệ nào nhòa tím trang thư
Từng con chữ khóc bây chừ biết không!
Bốn bề tuyết phủ mênh mông
Mười thương : một cõi hư không lạnh về
Chiêm bao trở giấc tỉnh, mê
Đèn khuya hắt gió, tái tê, lay sầu
Nghẹn ngào, vạn nẻo về đâu?
Cứ xem nhẹ tựa qua cầu gió bay
Người yêu dấu hỡi! cùng say
Tình ru cõi mộng, quên ngày tha hương …

Cuội Đá Tương Tư

Hóa ra là chuyện mây bay
Hóa ra là chuyện cười say, đời thường
Chỉ vì trăm nhớ ngàn thương
Để cho cuội đá cũng tương tư buồn
Một lần đi: cõi mưa tuôn
Bao giờ ta lại về nguồn, người ơi!
Trăng sầu chênh chếch chơi vơi
Nhìn ta bao độ tả tơi hồng trần
Lệ nào cay với bâng khuâng
Mặn môi nuốt cả quặn bầm xót xa
Nhuốm sương mái tóc phù sa
Nắng chiều nghiêng bóng, quê ta ngút ngàn
Đêm buồn lạc xứ, dở dang
Xót thân ly khách, ngỡ ngàng đơn côi
Đâu còn mặn một bờ môi
Nỗi đau, tóc bạc như vôi, đất người!