Trần Thiện Hiệp

Tran Thien Hiep

Nhớ Bạn Thương Mình
Rồi Cũng Vậy

rót rượu một mình
chiều quê mưa rả rích
nhớ đến bằng hữu kẻ mất người còn
bạn một đời khuất bóng hai phần ba
trong như ngoài nước lâu không gặp
đọc báo tin buồn… thế là xong!
hoả táng. lên đồi. về hư ảo
tro cốt. mồ bia. tên dần quên
Thanh Nam – Mai Thảo – Trần Cao Lĩnh
Nguyễn Hiền – Phan Nghị – Ngô Mạnh Thu
Lê Ðình Ðiểu – Kim Tuấn – Ðỗ Ngọc Yến
Vũ Ðức Vinh – Hoàng Anh Tuấn – Ðào Mộng Nam…
giang hồ bốn biển tìm vắng ngắt
cuộc vui trần thế thiếu người chơi
tuổi trời vai nặng đâu còn trẻ
ngày tháng vèo theo khói thuốc bay
chữ nghĩa văn chương
chiều bảng lảng
cái gánh trần ai đã nhẹ tênh
tiếc mấy hồng trần
thì cũng vậy
cổng trời nơi đến chẳng còn xa
muốn làm hành giả tay gậy trúc
lên chốn non cao ngồi hát nghêu
vươn tay mây trắng ngang cành lá
bậu bạn trăng ngàn với suối reo.

Bạn Già Sau
Cuộc Đổi Đời

mười ba năm sống với quê
vui trong cái khó, đam mê cái tình
bạn xưa vẫn bạn của mình
tiên ông bị đọa nẩy sinh chán đời

gặp nhau đấu chuyện biển trời
“triết gia thời cuộc” luận lời chua cay
tuổi già rượu ít cũng say
Số quân không nhớ, số giày cũng quên

bạn văn đi Mỹ mấy tên
điểm danh vanh vách chẳng quên ông nào
tác phẩm in ấn ra sao
điện thư biết rõ. cấm trao gởi về

văn chương thắc cổ ông chê
chữ nghĩa bồi bút: thơ khê, văn nhàm
bạn già ta ngựa bất kham
một lòng kiên định không làm văn nô

buồn tình trào luận hư vô
sắc không, bào ảnh biết mô mà lần
nhưng đời là thực là chân
bạn ta cũng phải trần thân gạo, tiền

Bạn Già
Sau Cuộc Đổi Đời

mười ba năm sống với quê
vui trong cái khó, đam mê cái tình
bạn xưa vẫn bạn của mình
tiên ông bị đọa nẩy sinh chán đời

gặp nhau đấu chuyện biển trời
“triết gia thời cuộc” luận lời chua cay
tuổi già rượu ít cũng say
Số quân không nhớ, số giày cũng quên

bạn văn đi Mỹ mấy tên
điểm danh vanh vách chẳng quên ông nào
tác phẩm in ấn ra sao
điện thư biết rõ. cấm trao gởi về

văn chương thắc cổ ông chê
chữ nghĩa bồi bút: thơ khê, văn nhàm
bạn già ta ngựa bất kham
một lòng kiên định không làm văn nô

buồn tình trào luận hư vô
sắc không, bào ảnh biết mô mà lần
nhưng đời là thực là chân
bạn ta cũng phải trần thân gạo, tiền

Truy Vấn Tôi

Từ bao giờ em yêu tôi
Xanh rừng trí nhớ, bãi bồi biển trăng
Mùa xuân nào môi em hôn
Trái tim chín đỏ, ngực cồn bão rơi
Đường em qua, chim vang lời
Vườn hoa nhụy ngọt, ong tôi dại khờ
Đêm nhòa, tôi, trăng, bơ vơ
Đài gương tâm ảnh, tình ngờ ngợ reo

Ru Nỗi Buồn Thừa

Ta ru ta nỗi buồn thừa
Giữa lao xao lá hạt mưa lỡ lầm
Mơ hồ từng giọt dư âm
Dội lên tiềm thức tiếng thầm xa xưa
Em qua nhịp guốc đường trưa
Nắng con phố dốc cho vừa thương nhau
Nghìn trùng vẫy gọi chiêm bao
Phần tư thế kỷ hư hao cõi mình
Ta ru chiu chắt giọt tình
Ta ru còn lại chênh vênh phận người

Trần Thiết

Vách đời trần thiết bóng tôi
Tim em trần thiết luân hồi bóng ai
Canh năm trời nở sao mai
Tôi và nhật nguyệt nối dài bước chung
Hoang mang bờ bãi thất tung
Mà sao rõ tiếng sóng trùng dương rơi
Vòng quay nửa trục đã rời
Tôi còn nửa trục máng đời với thơ
Và em, tôi giấc hoang sơ
Và tôi, em ngủ mộng bờ liễu dương
Hồ yên trần thiết cành sương
Tim tôi trần thiết hoang đường bóng em

Một Thuở Thuyền Trăng

Thuyền trôi
Sông gợn trăng sao
Giọng ngâm sa mạc nghe xao xuyến lòng

Gió đưa
Tiếng sáo mênh mông
Khơi đêm huyền hoặc khơi lòng ước mơ

Gặp em
Chân chất dáng thơ
Chia men rượu ấm tình ngờ ngợ reo

Bán trăng
Bán gió ta theo
Nghe em ru hát suối đèo tiêu dao

Để em
Mãi vẫn má đào
Để ta vẫn mãi xuyến xao thơ tình

Tháng năm
Nhìn lại cuộc tình
Thuyền trăng một thuở, linh đinh một đời

Mặn nồng
Vẫn chén đầy vơi
Vẫn em xinh đẹp trong lời thơ ta.

Thành Phố Tuổi Tôi Yêu

Ba mươi năm chưa về thăm Phan Thiết
Lầu nước xưa, đường cũ, phố phường quen
Của một thời đầy thơ mộng, sách đèn
Hoa yêu dấu ướp lồng trang nhật ký

Thành phố tôi, em môi hồng phượng vỹ
Nắng hạ vàng soi bước nhỏ em đi
Tôi ngẩn ngơ mái tóc xõa dậy thì
Đêm thao thức làm bài thơ không gởi

Thành phố tôi của hẹn hò chờ đợi
Của mộng mơ và lãng mạn yêu đương
Áo em bay chiều dịu nắng tan trường
Cầu mấy nhịp buớc em về tha thiết

Sông Mường Mán dòng thủy triều xanh biếc
Chảy êm đềm chia thị xã làm hai
Ai bên này, ai bên nớ nhớ ai
Thuyền ra biển buồm căng lời ước hẹn

Bao tháng năm lòng tôi hằng nguyên vẹn
Tấm tình nồng cho Đức Thắng, Phú Trinh
Cho lầu Ông Hoàng, biển sóng lung linh
Cho bãi Rạng hàng dừa xanh thơ mộng

Ở phương này có những chiều gió lộng
Nắng tàn phai mấy đỉnh cuối chân trời
Thấy lòng mình dâng nỗi nhớ chơi vơi
Thành phố ấy, Phan Thiết thời tuổi trẻ

Ai có về cho nhắn lời rất khẽ
Rằng tôi yêu thành phố biển vô cùng
Yêu như yêu người tình nhỏ thủy chung
Tóc hoang dại và môi hồng hoa phượng

Vui Thôi Mà,
Bạn Ta Ban Ta Ơi!

Nghề gì cũng kiếm ra tiền
Làm thơ chỉ được bạn hiền, rượu cay
Thơ với thẩn suốt tháng ngày
Vợ phiền, vợ giận khi say rả rời

Thế mà mê mải cuộc chơi
Thất ngôn, lục bát thả lời văn hoa
Chuyện mình lẫn chuyện ta bà
Thực, hư ẩn hiện nhạt nhòa khó phân

Rọi soi từ, ý xa gần
Chập chờn bóng dáng căn phần nhân sinh
Tình yêu, thân phận, nhục vinh
Thoảng như tiếng gió phong linh chuyển vần
Nhưng khi tranh đấu cùng dân
Vung bút như kiếm bất cần nguy nan
Chữ nghĩa gây dội tiếng vang
Quyết tâm xóa sạch trái ngang, bất bình

Làm thơ bạn đọc hiểu mình
Cái vui tuyệt diệu, cái tình bao la
Nhà thơ ở với thi ca
Tên tuổi được nhắc. Nhưng mà nghèo xơ

Lời này gởi đến bạn thơ
Đúng, sai tùy định. Nghi ngờ cũng xong
Riêng tôi lòng vẫn nhủ lòng
Nghiệp thơ là vậy. Đèo bồng mà vui

Viễn Vọng

mùa hạ về
anh đứng phương này
cảm thấy mình khô héo
nắng có vàng, không phải nắng quê ta
nhìn bóng ngả khẳng khiu bờ đất lở
mà bâng khuâng cơn viễn mộng ban ngày
anh cúi mặt hận mình thua cuộc
còn nửa đời đã phá sản niềm vui
những chiều xuống
chân mây hằn vết máu
thương tích này buốt nhức mấy năm qua

tay quá trán
ly rơi
rượu đổ
hồn cành khô như cành mục giữa cuồng lưu
mặt trời tắt
sợ đêm đen dày xéo
sợ sóng ngầm trong sa mạc hồn hoang
anh muốn thành loài thú ở miền bắc cực
quên tháng ngày cơn đồng thiếp triền miên
mở mắt ra
tự đánh lừa mình quên đêm mộng
để vờ vui mà nối tiếp ngày còn.

Người Lính Già

đã bao nhiêu mùa thu
bao nhiêu mùa đông
đổ nỗi buồn trên vai người lính già
lưu vong
từng bước đường đất khách
sương mù khuất hướng trời quê
trong chợt tỉnh chợt mê
sợ úa tàn như rêu như cỏ
không ngày về sống lại chốn chôn nhau

để mở mắt ra còn thấy được người thân
còn gặp được đồng bào
nghe giọng nói thiết tha
của ngàn đời Việt tộc

hai mươi lăm năm dài hai thế kỷ
bao nhiêu thu đông
lạnh buốt trong lòng
càng già càng thấm niềm đau
càng thêm mơ ước
một mái tranh đơn sơ
một mảnh vườn nho nhỏ
được sống yên lành như chim như lá
tự do như dòng suối nhỏ Trường Sơn
dâng tiếng thơ khuất lấp căm hờn
cho yêu thương và công bằng nhân ái
hai mươi lăm năm dài hai thế kỷ
xa cội nguồn sét rỉ mộng đời trai
người lính già còn nặng trên vai
nguyên khối tình sông núi.

Ta Và Lục Bát Với Em

Ngày trở lại

Yêu người lá nở trong tim
Rừng ta xanh biếc lạc tìm dung nhan
Yêu người núi nở trăng vàng
Sông ta trăm nhánh quyện ngang hình hài
Yêu người ngày nở sao mai
Suối ta ngàn dặm nối dài tóc sương
Yêu người gió nở buồm dương
Biển ta trượng trượng vô lường thủy chung

Hiên Trưa

Khi về chải tóc em nghiêng
Nghe hồn chợt ấm giữa miền long đong
Hiên trưa lá biếc như lòng
Ta như bướm nắng lạc dòng tóc phơi
Lòng còn ở với cuộc chơi
Dẫu như mình đã lượng đời tà huy
Lá rồi lấp dấu chân đi
Ta còn em với thầm thì lược gương

Bữa Nhậu Miệt Vườn
* Gởi Hồ Ttrường An

Trải chiếu cùng nhậu rượu tăm
Cá trê nướng đứng, mắm dằm me khô
Rau răm, rau húng, tía tô
Chén anh, chén chú zô zô ngất trời
Xừng xừng hò, hát hả hơi
Hoài Lang vọng cổ ai ơi phũ phàng
Bỏ đò, bỏ bến sang ngang
Để ai như nhạn lạc đàn chiều quê
Bảy ơi! Sao mãi tỉ tê
Chuyện vui không kể, cà kê chuyện buồn
Bây giờ nâng chén cạn luôn
Tuần sau tái hẹn diễn tuồng tiếp theo

Nếu Như Có Một Kiếp Sau

nếu như có một kiếp sau
tôi lại mong được làm thi sĩ
để tiếp tục làm thơ từng chữ từng hàng
thẳng như sợi chỉ căng
và chân thật tự tim mình lay gọi
dùng tâm huyết ghi thành tiếng nói
đòi tự do hạnh phúc khắp nơi
đòi cơm no áo ấm cho con người

nếu như có một kiếp sau
tôi lại mong được làm thi sĩ
để tiếp tục làm thơ kêu gọi lòng người
mở cửa công bằng nhân ái
không còn hận thù chiến tranh tàn hại
để mặt trời chia khắp niềm vui

nếu như có một kiếp sau
tôi lại mong được làm thi sĩ
để yêu em như đã yêu nhau
cho phong trần còn lẫn vị ngọt ngào
để thơ tôi làm từng chữ từng hàng
thẳng như sợi chỉ căng
còn có em chia sẻ.

Chùm Mật Ngữ

Phiến tâm làn mây bạc
phương nào hạc vàng bay
trăng tàn thơ thức giấc
chữ nghĩa chấp cánh mây
vin theo vòng hệ lụy
nhật nguyệt càng khôn vây

Mênh mông trong trời đất
ngôn ngữ Nam Hoa kinh
triết gia cùng đồ tể
ở chung một hành tinh
đường thi người Đỗ Phủ
chảy máu mạch tim mình

Từng bước chân dẫm đất
tiếng xưa xa vọng về
trùng trùng chùm mật ngữ
lẫn nhịp mõ bờ mê
gió bay bào cư sĩ
mãi tìm dấu chân quê…

Có Loài Hoa Thục Nữ

trong truông ải tình yêu, em hóa kiếp
nhập xác hồn nhau lại, gọi chung tên
đá hiu quạnh chợt ươm hồn thục nữ
cánh xanh rêu nở đá trổ hoa vàng
em ngẩng mặt, hạt mưa tình chải tóc
nghe sủng ân theo chân lượ trôi về

từ kết tóc, tuyên ngôn em, riêng cõi
đóa buồn vui chiu chắt một vòng tay
nguồn suối ngọt, bình nguyên, em tỏa nhánh
đất cằn khô sống lại với linh hồn
ngàn dặm sóng, thênh thang niềm kiêu hãnh
mỗi bước em, truông ải, trọn cho tình

là hanh ngộ, luân hồi, nào ai biêt
nhánh tin yêu xanh biếc bước vào đời
ngôi đinh tinh vời cao lòng tha thiết
hoa hướng dương vàng cánh đón mặt trời
tay đang tay che nghiêng trời mưa nắng
khúc ca đêm nguyệt quế ấm hương mời

chiều hải âu, biển em, chiều căng gió
sáng tầm xuân hương đong tóc, vai mềm
ta đã lạc cùng em ngàn dặm ở
nợ muôn trùng chưa trả mãi vay thêm
lời của đá, nhật nguyệt hằn rực rỡ
núi ngàn năm, xanh thẳm, nước sông đầy

Nhớ Bạn Thương
Mình Rồi Cũng Vậy

Rót rượu một mình
chiều quê mưa rả rích
nhớ đến bằng hữu kẻ mất người còn
bạn một đời khuất bóng hai phần ba
trong như ngoài nước lâu không gặp
đọc báo tin buồn… thế là xong!
hoả táng. lên đồi. về hư ảo
tro cốt. mồ bia. tên dần quên
Thanh Nam – Mai Thảo – Trần Cao Lĩnh
Nguyễn Hiền – Phan Nghị – Ngô Mạnh Thu
Lê Đình Điểu – Kim Tuấn – Đỗ Ngọc Yến
Vũ Đức Vinh – Hoàng Anh Tuấn – Đào Mộng Nam…
giang hồ bốn biển tìm vắng ngắt
cuộc vui trần thế thiếu người chơi
tuổi trời vai nặng đâu còn trẻ
ngày tháng vèo theo khói thuốc bay
chữ nghiã văn chương
chiều bảng lảng
cái gánh trần ai đã nhẹ tênh
tiếc mấy hồng trần
thì cũng vậy
cổng trời nơi đến chẳng còn xa
muốn làm hành giả tay gậy trúc
lên chốn non cao ngồi hát nghêu
vươn tay mây trắng ngang cành lá
bậu bạn trăng ngàn với suối reo

Phủi Tay
Còn Lại Túi Thơ

trải đời
xóa mấy cuộc cờ
trắng tay còn lại túi thơ gối đầu
người xưa trả ấn công hầu
vẫn vui lều cỏ rượu bầu tu tiên

nhìn quanh
tri kỷ, bạn hiền
cuộc chơi bỏ dở, cõi riêng đã về
trần gian ảo ảnh bờ mê,
ta xin an tịnh bên bờ đạo tâm

đêm thu
lá úa rơi thầm
vỗ về con chữ nẩy mầm nụ thơ
thuyền trăng cặp bến sông chờ
em về sưởi ấm những mơ ước hồng

rượu đào
một ngọn đèn chong
so dây thánh thót tiếng lòng an nhiên
tóc em dòng suối thật hiền
cuốn trôi tạp niệm, ưu phền trầm luân

Thơ Ở Buổi Sáng Trên Đồi

Trong sinh diệt, rừng kia thay màu lá
Những đời trăng nối xuân-hạ vào thu
Ta thấy em mây ngàn năm trên tóc
Tóc nhạt nhòa, mây tan hóa đời mây

Rồi đây đó những ngày hồng hạnh ngộ
Lộc đơm cành, hoa nở rộ trần gian
Cánh chim xuân cũng từ đâu về lại
Nắng soi em huyền hoặc bóng dung nhan

Từng bước chậm lên đồi nghe gió hát
Gặp mặt trời đỏ rực ở trên vai
Ta nghĩ đến kẻ thiền sư tìm đạo
Đạo vô bờ giữa trần thế chông gai

Miền nhân thế có em, ta yêu dấu
Có ta qua chín kiếp nẻo luân hồi
Từ biển gió thuyền trôi bao cửa sóng
Vẫn còn em nụ ngọt ở vành môi

Cõi sinh diệt đời đời thơ lồng lộng
Nhật nguyệt tròn-vòng-nối khúc thiên ca
Kẻ thiền sư tìm chân nguyên đường ngộ
Ta tìm nguồn thiện mỹ giữa muôn hoa

Thơ Gởi Bên Đèo

Ra đi, ngang đỉnh sao mai
Bỏ sau dấu bước tàn phai tháng ngày
Thoáng đời nhẹ cánh mây bay
Bỗng đâu nhìn lại, tiệc bày chưa tan

Em về gót nhỏ đài trang
Góp thơ giọt lụy mênh mang sử tình
Góp ngàn đêm nguyệt lung linh
Chiếu soi tiền kiếp cõi mình cõi ta

Vòng vây ảo giác ta bà
Tỉnh say thì cũng chỉ là hư không
Lấy thơ trải rộng tấm lòng
Lấy tình nhen nhúm lửa hồng nhân gian

Đã đi mỏi bước dọc ngang
Đã về nghe tiếng suối ngàn đêm reo
Yêu em thơ gởi bên đèo
Bay theo cánh gió trên heo hút ngàn

Đầu non nghe tiếng sóng vang
Cuối sông lại thấy hàng hàng núi xanh
Trời làm nhật nguyệt xoay quanh
Thế nhân ai rõ ngọn ngành thực hư

Bụi hồng thanh trúc tàng thư
Có câu thơ cổ đã từ ngàn năm
Người xưa vẽ đóa trăng rằm
Vẽ tình lẫn tiếng nguyệt cầm liêu trai

Ta ngồi vẽ sợi tóc mai
Giữa khuya huyền hoặc tiếng ai gọi thầm
Vẽ tình bàng bạc thanh âm
Bằng câu lục bát với tâm bồ đề.

Vô Vi
* Tặng Phan Bá Thụy Dương

Đông phương
Công án cổ thi
Người xưa bạc tóc vô vi truy tầm

Lòng trần
Khai ngộ đạo tâm
Trăng xuyên lều cỏ trầm trầm kệ ca

Áo lam
Gậy trúc ta bà
Bước chân hành giả giang hà bóng mây

Buông câu
Hồ liễu trăng đầy
Ngâm bài Tuý Nguyệt men say ngất trời

Ngày qua
Thoảng cánh lá rơi
Câu thơ chân chất giữa đời phù du

Trần Thiện Hiệp