Song An Châu

Song_An_Chu

Đêm Thâu

Nhiều đêm
thức suốt canh thâu
Nghe xa tiếng hạc
lòng sầu vô biên.

Tiếng mưa
vừa đổ ngoài hiên
Sao nghe lạnh giá
từ miền xa xăm.

Lay thân
thay đổi chỗ nằm
Mà sao như thể
bao năm…xa vời.

Lần tay
tính lại tuổi đời
Tóc xanh đã bạc
đời trôi về chiều

Giờ tôi
như thể cánh diều.
Vời trông quê mẹ
buồn hiu xứ người.

Bao năm xa xứ người ơi!
Đứt từng đoạn ruột, rã rời tim gan.

Đêm Nghe
Tiếng Mưa Rơi!

Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Nghe trong giá lạnh, phiến đời vỡ tan
Nửa đêm thức giấc bàng hoàng
Nghe mưa tí tách, đêm miên man sầu
Hạt mưa rơi rụng hiên đầu
Nghe xa tiếng nhạc, từ đâu bay về
Giật mình tỉnh giấc trong mê
Nghe sao ai oán, đêm về buồn thương
Nỗi sầu như giọt mưa tuôn
Nghe thời gian chết, nghe chuông đưa hồn
Vọng xa từ buổi hoàng hôn
Nghe dư âm đến vẫn còn đâu đây
Bao năm lưu lạc xứ này
Thân như rã mục, hao gầy xác xơ
Từ khi xa cách đôi bờ
Tiếng ru của mẹ, ầu ơ … đâu còn!

Khung Trời Kỷ Niệm

Em có nhớ, khung trời kỷ niệm
Của chúng mình lúc mới yêu nhau
Bên hiên trường mưa gió dạt dào
Mình trú chân sau giờ tan học.

Mưa không dứt từng cơn gió lốc
Đứng bên em anh thấy ấm lòng
Dù bên ngoài gió bảo mưa dông
Anh vẫn thấy trong lòng ấm áp.

Ngày hôm đó tiết trời tháng chạp
Anh chỉ quàng chiếc áo mong manh
Tay trong tay anh không thấy lạnh
Truyền cho nhau hơi ấm từ lòng.

Lâu lắm rồi em có nhớ không ?
Kỷ niệm xưa khi mới yêu nhau
Giờ nhớ lại tưởng như hôm nào
Đôi tay nắm vẫn còn hơi ấm.

Nay xa cách biển trời xa thẳm
Nơi xứ người anh vẫn nhớ em
Và nhớ mãi kỷ niệm êm đềm
Dù thời gian nhuộm màu tóc bạc.

Khung Trời Kỷ Niệm

Em có nhớ, khung trời kỷ niệm
Của chúng mình lúc mới yêu nhau
Bên hiên trường mưa gió dạt dào
Mình trú chân sau giờ tan học.

Mưa không dứt từng cơn gió lốc
Đứng bên em anh thấy ấm lòng
Dù bên ngoài gió bảo mưa dông
Anh vẫn thấy trong lòng ấm áp.

Ngày hôm đó tiết trời tháng chạp
Anh chỉ quàng chiếc áo mong manh
Tay trong tay anh không thấy lạnh
Truyền cho nhau hơi ấm từ lòng.

Lâu lắm rồi em có nhớ không ?
Kỷ niệm xưa khi mới yêu nhau
Giờ nhớ lại tưởng như hôm nào
Đôi tay nắm vẫn còn hơi ấm.

Nay xa cách biển trời xa thẳm
Nơi xứ người anh vẫn nhớ em
Và nhớ mãi kỷ niệm êm đềm
Dù thời gian nhuộm màu tóc bạc.

Bình Minh
Nghe Tiếng Chim Kêu

Sáng nay thức dậy đã nghe
Tiếng chim ríu rít bên hè vui tai
Xa quê mấy chục năm dài
Nay nghe chim hót nhớ hoài quê hương
Ra đi một sớm mờ sương
Hàng cao ủ rũ, nhớ thương, chiều buồn
Giã từ đất mẹ lên đường
Lòng đau như cắt, sầu vương lối mòn
Qua cầu nước chảy bon bon
Một thời tuổi trẻ đi con đường này
Đến trường chân sáo hàng ngày
Vui cùng bè bạn mới đây đã tàn
Lỡ làng một chuyến đò ngang
Thuyền xa bến đậu, em sang ngang rồi
Bây giờ xa xứ nổi trôi
Nơi phương trời nhớ, đơn côi đò chiều
Sông buồn bến nước đìu hiu
Bóng xưa chợt dậy, yêu kiều dáng em
Môi son, áo lụa bên thềm
Lòng còn ngây ngất, bóng em xa ngàn.

Đêm Nghe
Tiếng Hạc Lưng Trời

Đêm nghe tiếng hạc lưng trời
Thương thay cánh hạc lạc lòi trong đêm
Đường xa tổ ấm cánh mềm
Trời đêm mưa gió càng thêm u sầu
Nay thân chiếc bóng về đâu
Đêm đen lạc bước đường nào về đây
Thâu đêm đã mõi cánh bay
Tìm đâu đúng hướng đêm nay về nhà
Gió đưa đôi cánh bay xa
Lạc lòi bóng tối về nhà đêm nay
Như tôi thân ở chốn này
Tạm dung xứ lạ đêm ngày nhớ quê
Mong cho có một ngày về
Thăm vùng sông nước của quê hương mình*
Sau ngày chinh chiến điêu linh
Tôi đi biệt xứ linh đinh xứ người
Như thuyền trôi giữa biển khơi
Nên lòng cảm thấy cuối đời buồn hiu.

Thôi Thì…

Thôi thì
em bỏ anh đi
Em còn ngoảnh lại
làm gì hỡi em.
Để buồn
chồng chất lên thêm
Để tình tủi hận
đêm đêm gối đầu.

Thôi thì
em muốn đi đâu
Em xây duyên mới
để sầu anh ôm.
Thôi thì
đừng nghĩ gì hơn
Xem như mình đã,
như đờn đứt dây…

Đêm Nghe Tiếng Mưa Rơi!

Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Nghe trong giá lạnh, phiến đời vỡ tan
Nửa đêm thức giấc bàng hoàng
Nghe mưa tí tách, đêm miên man sầu
Hạt mưa rơi rụng hiên đầu
Nghe xa tiếng nhạc, từ đâu bay về
Giật mình tỉnh giấc trong mê
Nghe sao ai oán, đêm về buồn thương
Nỗi sầu như giọt mưa tuôn
Nghe thời gian chết, nghe chuông đưa hồn
Vọng xa từ buổi hoàng hôn
Nghe dư âm đến vẫn còn đâu đây
Bao năm lưu lạc xứ này
Thân như rã mục, hao gầy xác xơ
Từ khi xa cách đôi bờ
Tiếng ru của mẹ, ầu ơ … đâu còn!

Thu Bâng Khuâng

Chiều buồn qua phố mờ sương,
Nghe thu lá rụng bên đường quạnh hiu.
Chia tay mắt ướt một chiều,
Còn vương chút lệ, em yêu xa ngàn.
Từ ngày phượng đỏ hè sang,
Heo may gió thoảng lá vàng rơi rơi.
Mấy thu xa vắng em rồi,
Bóng câu qua cửa cuối đời lưu vong.
Yêu em anh giữ trong lòng,
Dù xa xăm mấy cũng không phai mờ.
Xa em, anh mãi đợi chờ,
Chờ ngày xum họp dây tơ nối liền .

Nhìn Thu Lá Rụng
Nhớ Người Tôi Thương

Thu về lá rụng ngoài sân
Sao lòng thầm nhớ mỗi lần thu sang
Nhớ sao, nhớ quá dáng nàng
Mỗi lần thu đến bàng hoàng trong mơ
Bao năm vẫn nhớ đến giờ
Từ thời áo trắng tình thơ học đường
Lời em nhỏ nhẹ dễ thương
Một lần chung bước đến trường năm xưa
Lao xao vàng lá gió đưa
Em chao nghiêng nón cho vừa tầm tay
Một cơn gió cuốn lá bay
Em vội hứng lấy, gió xoay đổi chiều.

Lá bay về phía bên tôi
Không ngờ chiếc lá bay rồi đáp vai
Tôi vừa đưa nhẹ bàn tay
Thì nàng cũng đến…chặp tay – tôi nàng
Trên vai…tôi nhặt lá vàng
Đôi tay êm ấm – tay nàng tay tôi.

Thế rồi từ đó trong tôi
Bàn tay mềm mại, nối đời thư sinh
Từng thu lá rụng đưa tình
Yêu thương càng lớn, thắm tình lứa đôi.
Trường xưa hết lớp, xa rời
Em vào đại học, tôi thời về quê
Từng thu, đôi lần em về
Thăm người bạn cũ, chân quê mùa này.

Tình đời lắm chuyện đổi thay
Thu nay lá rụng gió bay xa ngàn
Giờ đây tôi đã xa nàng
Nhìn thu lá rụng, bàng hoàng, nhớ thương…

Chút Tình Gởi Gió

Đêm về
thao thức canh khuya
Giọt sương rơi nhẹ
bay về hồn xa.

Buồn lên
che bóng chiều tà
Dung thân xứ lạ
quê nhà nhớ thương.

Xứ người
huynh đệ tứ phương
Mà sao vẫn nhớ
vẫn thương bạn bè.

Phượng rơi
đỏ lối vào hè
Đứa đi nhớ bạn
đứa về tủi thân !

Bạn xưa
đôi đứa xa gần
Bao lần gặp lại
bao lần … xót xa !

Chút tình
gởi gió bay qua
chút hương còn đọng
nay xa xứ… Buồn!

Nghe Như Tiếng Quốc

Từkhi cất bước phiêu diêu
Lần tay tính lại bao nhiêu tuổi đời
Ôi! Sao chưa được thảnh thơi
Còn đeo hệlụy, kiếp người trần gian?

Nay đâu nặng gánh giang san
Sao lòng nặng trĩu cưu mang trăm điều
Đời thường ăn ởbao nhiêu
Mà trong lo lắng thiếu điều đứt hơi!

Bao la trời biển chơi vơi
Lo vềquê mẹ, lo đời nơi đây
Xác thân nương náo chốn này
Mà hồn đểlại bên kia quê nhà

Cảm thương cho mẹtuổi già
Chân đi gối mõi, vào ra lưng còng
Cô thân, chiếc bóng trời Đông
Lạnh trong hơi thở, lạnh trong đời buồn

Bỗng dưng dòng lệrơi tuôn
Đêm dài thức giấc thấy buồn xa xăm
Ấm êm bên cạnh vợnằm
Nghe trong hơi thởthì thầm biển xa

Xạc xào cơn gió bay qua
Nghe nhưtiếng quốc gọi ta vềnguồn!

Mây Thu

Chiều về mây phủ non đoài
Nhớ thương tóc mẹ gió lay trong chiều
Mây thu ôm cõi tịch liêu
Dung thân xứ lạ buồn hiu nỗi mình
Nỗi nhà lo lắng bịnh tình
Mẹ nay chín chục cầu xin sống đời
Thu về biển nhớ xa khơi
Giang san cách biệt. Mẹ ơi nhớ hoài
Từ ngày xa xứ đến nay
Lần tay tính lại, ba hai năm trường
Biển đời trăm nhớ ngàn thương
Chia ly trăm nỗi đoạn trường, đắng cay
Quê hương nỗi nhớ đêm ngày
Mây thu bàn bạc xa bay phương nào
Trông về cố quận nao nao
Nay thân viễn xứ dạt dào nhớ thương!

Song An Châu

Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ-002

Nhớ Nhớ Nhớ Nhớ Nhớ Nhớ

Thường mà nhớ người ta không nói lớn
Nói nhỏ thôi, “Trời ạ nhớ vô cùng”
Tôi mới vừa đọc lại bài Ngập Ngừng
Thấy Hồ Dzếnh nói như là thỏ thẻ:

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay thuốc lá cháy lụi dần
Tôi nói khẽ: Ôi, làm sao nhớ thế! (*)

Tôi nhớ em, bao nhiêu lần, không kể
Bởi, nhớ hoài, khôn kể siết, thưa em!
Nhớ giống như “cái dĩa phần mềm”
Cái dĩa đó chứa trái tim mềm nhũn?

Nghĩ cũng ngộ, trái tim không bất động
Khi người ta còn sống ở trên đời
Đi đó, đi đây, bao cuộc đổi dời
Nhớ ai đó, nhớ…bởi vì mất mát?

Tới bao giờ…trái tim thất lạc
Mình mất mình, mất hơi thở thì thôi
Từ tuổi thanh xuân đến tuổi xế đời
Người ta còn sống, còn nhớ người trong mộng!

Hồ Dzếnh nói, cuối đời, không lúng túng:
Nếu trót đi em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thế
Đời chỉ đẹp khi hãy còn dang dở!

Đó, hệ quả của một lòng nhung nhớ
Đó, còn gì “có hậu” để mà thương!
Em ơi em, tôi không hiểu chữ Vô Thường
Nó có phải mây ngàn phương tan, tụ?

Nhớ, không biết bao nhiêu cho đủ
Nhớ, đong đầy, tràn đó, nhớ hay mong?
Nếu em đừng mười bảy tuổi sang sông
Mưa không ướt áo ai, một người lính trận!

Tôi nhớ Huế, nhớ một chiều mình đứng
Ngó vườn cau Nam Phổ nắng vàng
Tim tím ngọn cau sương khói bay ngang
Những người tôi thương yêu, bóng-hình-sương-khói!

Đường Quạnh Hiu
Chiều Không Bóng Người

Em ạ, mùa Thu tới thật rồi
Nửa chừng tháng Bảy lạnh lên hơi
Heo may đã thấy về ngang ngõ
Đường quạnh hiu chiều không bóng người…

Năm nay có thể Thu về sớm
Biến đổi đất trời, hết tự nhiên
Anh có bài thơ làm chửa trọn
Thì thôi không dám gửi cho em!

…Và em không đọc thì không biết
Anh nhớ thương em lạnh thế nào
Khăn thắm choàng đầu, em biệt biệt
Hạ hồng Thu xám, giấc chiêm bao!

Ngày lửng lơ buồn ơi lửng lơ
Đây như là Huế Hương Giang mờ…
Chiều vàng hay tím, em nhìn thử:
Có phải trời như thuở Huế xưa?

Có phải Trường Tiền như nối nhịp?
Dài hơn, một chút, đã dài hơn…
Em ơi anh nhớ em như nước
Đang đóng băng, kìa, một chữ Thương!

Đêm qua nằm mộng thấy Thương Thương
Má đỏ au lên đẹp lạ thường! (*)
Hàn Mạc Tử đau hay rất khổ?
Chuyện đời xưa kể mãi chiều hôm!

Chiều hôm, hôm nao, nao nao lòng
Em ơi, em à, em nhớ không?
Buổi sáng, em sang đò, buổi sáng
Buổi chiều, Nam phổ nắng rưng rưng…

Ai Biểu Em Giai Nhân
Cho Lòng Anh Bát Ngát

Sáng nay, anh chưa nói
Với em một tiếng nào
Ít ra một tiếng chào
Good Morning Người Đẹp!

Sáng nay trời như khép
Cánh cửa bình minh rồi
Anh chờ giọt mưa rơi
Xuống đóa hoa mới nở.

Hoa vẫn đẹp rạng rỡ
Dù ngày rất âm u
Bốn mùa, Xuân, Hạ, Thu
Và Đông, bình thường, vậy!

Nhìn lại em, anh thấy
Một nụ hoa sắp cười
Một ngày mới nữa, thôi
Em, muôn đời vẫn đẹp!

Em nhắm đôi mắt biếc
Hèn chi sáng nay còn
Bóng trăng nằm trên non
Và cơn mưa sắp tới…

Anh nhủ lòng khoan nói
Với em một tiếng chào
Nghĩ em chắc chiêm bao
Thấy anh ngoài muôn dặm…

Chúng mình còn xa lắm
Lời nào cũng đóng băng
Em cứ nằm nghiêng lưng
Ngủ đi! Trời chưa sáng…

Ánh trăng nằm trên trán
Của em, mà xa vời
Biết chừng nào biển vơi
Cho thuyền về bến nhỉ?

Em ơi hai Thế Kỷ
Và muôn năm cũng bằng?
Ai biểu em giai nhân
Cho lòng anh bát ngát…

Ngày Của Cha

Hôm nay,
Ngày của Cha.
Những người nhỏ tuổi
Còn Cha Mẹ
Những người lớn tuổi
Thường mồ côi.
Xin bạn hãy coi tôi như còn nhỏ tuổi
Ngày hôm nay thui thủi
Nghĩ đến Cha Mẹ
Thấy đầy ắp trong lòng mình
Tình Mẹ Nghĩa Cha
Hai chữ Yêu Thương xin được hiểu là
Tình Cha và Nghĩa Mẹ!

Hôm nay, mới sáng thôi
Thấy bầy chim sẻ
Líu lo trên mái nhà
Và tung tăng như một bầy con nít
Quả thật tôi yêu thích chúng
Yêu thích cái gì đã thành thân thuộc
Như hương thơm điếu thuốc
Khói bay bình minh.
Quả thật tôi biết mình không còn Cha Mẹ
Đời tàn bóng xế
Thường người ta mồ côi!
Có vẻ vời
Lại một thời thơ dại
Chẳng qua là nói đi nói lại…
Mẹ và Cha, một định nghĩa của Tình Yêu!

Lát nữa trưa, lát nữa chiều
Ngày-Của-Cha qua như ngày-thường-bữa
Tôi viết những điều trên đây, để đó
Sang năm lại mở ra nhìn…
Cái Tình trước mặt!
Bao nhiêu người xa khuất
Đi qua trong đời tôi
Bao nhiêu người xa xôi
Có tôi đang dấn bước
Ôi những người-đi-trước
Hồn ở đâu bây giờ?

Sáng như trời bỗng mưa
Té ra là giọt nước mắt
Ba cây nhang vừa thắp
Khói như mù sương nhớ thương…

Chiều Qua Chợt
Thấy Heo May Nổi

Sắc trời nhàn nhạt dưới khe
Chim bay lá rụng cành nghe lạnh lùng…
Huy Cận

Trời đất năm nay có bất thường
Nửa chừng tháng Sáu đã mù sương
Chiều qua chợt thấy heo may nổi
Chợt thấy có màu lá héo hon…

Thung lũng mờ sương, chiều cũng mờ
Chim về tổ cũ lạc bơ vơ
Có con bay ngược về phương Bắc
Tưởng chỗ về không phải chỗ xưa?

Chim bay. Lá rụng. Hoàng hôn xuống
Chiều trải ra rồi lịm tắt rồi…
Những ánh đèn xanh, vàng, đỏ hiện
Tưởng sao chìm nổi rất xa xôi…

Người đi có lẽ đi ngàn trước
Để lại ngàn sau thơ quá buồn:
Lá rụng, chim bay, ngơ ngác đó
Từ nay ai đếm những hoàng hôn?

Khăn thắm choàng đầu, ai, tưởng chị
Mùa ơi đồng nội gió còn thơm…
Chút heo may chợt lòng se sắt
Ai vỗ về cho rụng bớt sương?

Chim bay. Lá rụng. Cành trơ trụi
Đừng nhé bây giờ. Mai mốt nha…
Lúc đó tha hồ chim quốc gọi
Tha hồ mỏi miệng cái gia gia…

Tùy Bút Trưa

Trưa
Ngạc nhiên
Cây không rung rinh lá
Gió mô rồi trời xanh bao la…

Trưa
Nắng trải trên sân gạch đỏ
Con chim sẻ về
Đậu đó rồi. Bay…

Trưa
Không có chút gì nao nức
Cỏ xanh mềm
Lả ngọn. Nắng ơi!

Chiếc xe bus đậu
Không ai xuống
Một người lên
Im lặng. Ngày xuôi…

Xuôi như nước
Trên sông đổ dốc
Dốc mơ hồ
Như bàn tay đưa ngang…

Nếu bây giờ
Thấy trăng trên núi
Gối đầu trăng
Mình ngủ chắc ngon?

Giọt mồ hôi
Chảy từ chân tóc
Hai bên thái dương em
Hay biển trong lòng?

Nâng vạt áo
Lau mồ hôi trên mặt
Tôi nhớ nàng một thuở long đong
Tôi cũng long đong một thời Cải Tạo.

Hoa thạch thảo
Nở vàng ánh nắng
Ôi màu trăng
Cũng vàng đêm nao…

Có Một Ngày
Như Thế Đó Em

Có một ngày thơ rất đỗi thơ
Đó, ngày không nắng cũng không mưa
Chỉ con bướm trắng trên bờ giậu
Hôn đóa hoa vàng gió phất phơ…

Có một ngày êm ả lạ lùng
Giai nhân yễu điệu giống con sông
Vầng trăng buổi sáng còn soi bóng
Mây ở đầu non bỗng ngập ngừng…

Có một ngày nhìn sông nước xuôi
Ước chi tôi sóng quyến chân người
Dĩ nhiên ai đó, người trong mộng
Tôi, cánh bèo thôi, sông nước trôi…

Có một ngày tôi chẳng giống ai
Không lên xe bus kiếm cơm ngày
Mà nhìn từ vệ đường hoa nở
Mái tóc thề bay, cửa kính bay…

Có một ngày tôi có bài thơ
Dẫu không ai đợi chẳng ai chờ
Tôi nghe tim đập, lòng tôi nói:
“Không có gì đâu, cả nắng mưa!”

Trời không mưa nắng – trời không bệnh
Tôi nhớ người ta, bệnh suốt đời
Nam, Bắc, Đông, Tây, trời bốn hướng
Lòng tôi, chỉ nhớ một-em-thôi!

Có một ngày tôi hứng nguyệt tà
Cầm trên tay, bỗng, nguyệt thành hoa
Xa nhau, chưa có đêm nào tận
Vì bởi…mỗi ngày – một thoáng qua!

Memorial Day

Người Mỹ không thắp nhang
Nhưng cúi đầu một phút
Nghĩ tới người đã mất
Trên những chiến trường xưa…

Memorial Day không mưa
Bầu trời một màu xám
Màu của sự ảm đạm
Màu của buồn, rất buồn…

Xe vẫn chạy ngoài đường
Cờ vẫn bay trong gió
Nhà nhà khép cửa sổ
Im lặng, ngoài tiếng xe…

Không ai mắt đầm đìa
Nhưng hình như gợn sóng
Chuông nhà thờ vang vọng
Tưởng như là mưa rơi…

Những tiếng buồn rụng, rời
Lá ngoài đường lác đác
Biết có hồn nào lạc
Về cõi trần gian không?

Một phút, một tấm lòng
Muôn tấm lòng nức nỡ
Một ngày thật đáng nhớ
Không ai nhắc nhỡ ai…

Tôi, kẻ đứng bên ngoài
Lịch sử của nước Mỹ
Thấy người ta như thế
Thấy lòng mình cũng đau…

Nước Việt mình ra sao?
Ơi những người thiên cổ
Xác thây nằm trong cỏ
Có ai thắp nén nhang?

Tôi hỏi chắc vội vàng
Chắc chi mình về muộn
Có thể mình ngủ nán
Giấc Thiên Thu ở đây…

Biển Và Sóng

Sóng hay ghê! Dẫu giữa vùng biển thẳm
cũng vào bờ mà vỗ nhịp hoàng hôn.
Rồi lại đi… như nước tự trời tuôn
ra biển lại ở với vùng biển thẳm!

Anh nói gì vậy em?
Biển kìa, mênh mông lắm!
Biển của những con thuyền đắm…
những con thuyền chở nặng tình quê.

Những người đi, đi mãi mãi không về,
chỉ có sóng vào bờ hôn hoàng hôn đắm đuối!
Dưới lòng biển biết bao nhiêu hòn cuội
– những trái tim người cô đọng giấc Thiên Thu!

Em em à, anh đang ở nơi đâu
mà sóng vỗ nghe như bên lầu Ngưng Bích?
Sóng vỗ hay tiếng ma Hời thút thít…
tiếng của ai thầm thì đêm tối mịt chia ly?

Sau mười năm tù anh cũng đã ra đi,
cũng chỗ này em đi, Má mong chờ, Má chết…
Sóng còn đó, sóng không bao giờ hết,
biển không bao giờ cạn kiệt, tại sao?

Sóng hay em đang khóc đang gào?
Sóng hay anh đang trào sóng lệ?
Biết bao nhiêu bài thơ đã thành truyện kể.
Biết bao nhiêu bài văn, ai ghé mắt một lần?

Anh đang nhìn chiều, nhìn biển phân vân.
Santa Monica biển gần như con mắt mở.
Tiếng sóng dội như ai nằm ngủ mớ
một Việt Nam mờ mịt vạn trùng dương…

Em em à em rất đỗi nhớ thương,
níu sóng được anh níu bàn tay em nhỉ,
hai đứa mình về dạo chơi Phan Rí,
mua chiếc thuyền thúng bé tí, mình bơi…

Em em à em ơi em ơi…
sóng ở giữa biển bao la còn vào bờ được, đó!
Anh không tin em chừ là ngọn gió…
đuổi sóng về cho anh đau đớn thêm…

Bến Xe Đò

Chiếc xe Nhan Nhựt không còn nữa
Đời biển dâu và em biển dâu
Thành phố xưa về ngơ ngác nắng
Xưa và sau có hẹn gì đâu!

Bến xe Nhan Nhựt bây giờ vắng
Những chuyến xe đò về Vĩnh Long
Thiên hạ hình như thôi cách trở?
Người tù chớp mắt thấy mênh mông!

Hỏi thăm, ai biết người trong mộng?
Thành Thái đường kia cũng đổi tên!
Ôi lạ lạ từng cây trụ điện
Chỉ còn quen lắm cái không quên!

Là những con chim bồ câu đậu
Nhặt cái thải thừa của tháng năm
Nuốt cái buồn đau thời quá khứ
Rồi thì vỗ cánh…cũng xa xăm!

Sài Gòn khác hẳn xưa mình đến
Không có leng keng xe bánh mì
Không có “Chị ơi mua giúp với
Số chiều nay xổ, cặp năm đây!”

Chiếc xe Nhan Nhựt mờ trong bụi
Chinh chiến còn đây chút nhớ người
Lòng nhủ thôi thì quên cũng được
Bọt bèo sông nước vạn dòng trôi…

Mà em ơi hỡi sao tôi vẫn
Cứ tưởng em kìa trong nắng trưa
Mái tóc thề ngang vai gió thổi
Ngày xưa, như thế,
bến xe đò…

Em À Đêm Nay
Đêm Trăng Mười Bảy

Em biết mà em, đêm nay Mười Bảy.
Tuổi em Mười Bảy không phải năm này!
Còn kia hàng cây. Hai bờ lau lách.
Vầng trăng nguyệt bạch khuyết mất mấy phân.
Cõi đời phù vân từ em Mười Bảy!

Em ngó lên thấy vầng trăng phải không?
Tại em lấy chồng anh nhìn trăng mãi.
Em thời con gái mãi mãi muôn năm!
Anh nói với trăng, trăng muôn năm, đó!
Trăng nằm trên cỏ, trăng nằm trong tim…

Anh quá nhớ em tìm trăng anh ngắm.
Hồi lính, anh bắn, không hề bắn trăng.
Anh đói, không ăn sợ trăng sẽ hết!
Em ơi anh chết nếu trăng hao mòn…
Nếu trăng không còn…buồn anh nguyên vẹn!
Dẫu là lời hẹn gió đã bay đi…

Em tuổi Xuân Thì nhớ gì không nhỉ?
Dòng sông thanh thủy? Vầng trăng vàng mơ?
Em có nhớ thơ, Hoa Đào Thôi Hộ?
Đào nhà em nở, anh cũng có thơ…
Chuyện tình nào xưa cũng là tình đẹp,
Giống như đôi giép lạc mất, cũng xinh!

Em ơi ngói Đình đếm hoài đếm hủy,
Cành trúc ủy mị nghiêng nghiêng vầng trăng…
Anh từng bâng khuâng bên bờ lau lách,
Nhớ em ôm sách tan buổi học về.
Nhớ em tóc thề năm em mười sáu…
Nhớ em tà áo, tà áo gió bay…

Sáng Nao
Đóa Hoa Vàng

Sáng sớm, mặt trời lên
Ngỡ mặt trăng chưa lặn
Đến khi trời rực nắng
Mới biết là trăng tan!

Dĩ nhiên là nhớ nàng
Người con gái mười bảy
Hết rồi được nhìn thấy
Thấp thoáng trong vườn hoa…

Thấp thoáng. Mờ. Tan. Xa
Còn chăng sương kỷ niệm
Ngỡ khăn choàng màu tím
Sáng nao nàng che trăng…

Sáng nao đóa hoa vàng
Nở cho nàng đứng lại
Nở cho chàng cúi hái
Nở…cho tình yêu thôi!

Sáng nao xưa lắm rồi
Biết ai mô mà hỏi
Con đò ngang đã tới
Bến nào hỡi Hương Giang?

Mặt trời đã hiên ngang
Vượt lên đầu ngọn núi
Tôi biết tôi có tội
Vì quá thương nhớ trăng!

Khi Không
Mà Trời Trở Gió

Khi không mà trời trở gió
Gió nồm nam thổi đem mưa
Mưa không phủ kín rừng thưa
Mưa chỉ làm thừa hiu quạnh…

Gió nồm nam gió không lạnh
Chỉ làm nhớ nước nhớ quê
Mùa này Việt Nam mùa Hè
Nhớ ca dao mong chúa Nguyễn!

Hơn hai trăm năm mờ nhuyễn
Những tình những tự dân gian
Bây giờ khắp nước Việt Nam
Tìm đâu được một chúa Nguyễn?

Mùa Xuân mùa chim én liệng
Mùa Hè đuổi chúng đi xa
Mùa Hè ở xứ người ta
Đen trời những con chim quạ!

Chim quạ mang về điềm lạ
Buồn hiu những ngọn gió nồm
Nhiều người lớn tuổi đi luôn
Nghĩa trang gió luồn lối cỏ…

Ơi người tôi nói gì đó?
Tôi còn nhỏ lắm hay sao?
Môi ai kìa nụ hoa đào
Thơ tôi bỗng dưng trào lệ…

Ước gì tôi về ngó Huế
Ngó chùa Linh Mụ mây giăng
Ngó Thầy bật lửa châm nhang
Ngó lại từng trang lịch sử…

Gió nồm ngừng nơi Bến Ngự
Tiên Vương những nấm mộ nằm
Mới đó mà mấy trăm năm
Mới đó trời đây trở gió!

Cá Tháng Tư

Ngày đầu tháng Tư…
Nhiều người tư lự
Có một tin dữ:
Trái đất vỡ tung!

Tôi ngó lên trăng
Trăng vừa mới nhạt
Một ngày mới khác
Đang bắt đầu lên…

Tôi nghĩ tới em
Tung mền chưa vậy?
Có nghe cá nhảy
Cá nhảy tháng Tư!

Loài người có dư
Những chuyện nói láo
Họ bỏ túi áo
Rút ra nói… chơi!

Có người nghe, cười
Có người nghe, sợ
Chuyện không chứng cớ
Mà ồn một ngày…

Con chim thì bay
Chuyện ai cũng biết
Con cá ngộ thiệt
Có cá tháng Tư!

Cảm ơn nụ cười
Của ông Di Lặc
Ông cười sằng sặc
Nào ai nghe đâu!

Chuyện không có đầu
Cũng không có cuối
Vậy mà ai nói
Mình cũng trầm tư…

Bao giờ như như
Thản nhiên như nước
Chảy từ đầu thác
Chảy ra biển khơi…

Em ơi em ơi
Tung mền chưa vậy?
Con cá nó nhảy
Con chim nó bay…

Đóa hoa chào ngày
Anh mừng em đó!
Một câu nói nhỏ
Tôi nói tôi nghe…

Không thấy em về
Ngõ vàng hoa đợi
Quê nhà mất lối
Cũng từ tháng Tư!

Nhật Ký Tháng Tư

Ngày đầu tháng Tư, em cười trong máy, dù mặt không thấy… vẫn nghe trái tim, nho nhỏ, êm êm, của em rộn rã. Nếu đừng xa quá thì đóa hoa hồng trong tay anh bồng là em đó nhé! Ôi… đời không lẽ mình cứ hoài xa, xa nước xa nhà… và xa vạn dặm! Máy bay bay thẳng cũng mất năm giờ, mà bắt xe đò hai ngày mới tới. Gặp nhau sẽ nói, nói gì em thương? Gặp nhau sẽ hôn… hôn trăng trong mộng!

Có hình không bóng, có bóng không hình, nói giữa mông mênh, đâu là thực tại? Anh nhìn cây trái mùa Hè xum xuê, anh nhớ bờ tre, anh thương lối trúc, em mở trang sách, em nhìn xa xôi… Xưa, những ngọn đồi, mình lên đó ngắm mây vờn trăng xa. Ở đó, mùa hoa, hoa quỳ tháng Chạp, em là đỉnh tháp cho anh nhìn lên. Anh nói với em: Em Là Đỉnh Tháp! Nếu đừng có giặc, mình không xa nhau…

Bữa nay ngày đầu, hăm chín ngày nữa, không ai không nhớ Ngày Cuối Tháng Tư – ôi những tiếng cười bỗng nhiên mà tắt! Ôi những lồng ngực bỗng nhiên vỡ tan! Ôi nước Việt Nam bỗng nhiên đổi chủ! Ôi người nằm ngủ bên vệ đường kia! Những bàn tay chia, chia lìa muôn thuở…Kẻ đi người ở, ngày đó muôn năm!

Sáng nay lâm thâm mưa bay nhè nhẹ anh hôn em nhé chỗ nào em ơi…Một câu văn xuôi, em cười gió ngược, ôm em mà được cái phone ném đi…

Em Khăn Lụa Cầm Tay
Đuổi Mây Mùa Hạ Đỏ

Hai con nai tội nghiệp, đứng nhìn suối khô ran. Chắc chúng biết lỡ làng / tới chi vùng khô hạn…

Lòng suối khô vẫn sáng / những viên cuội tròn vo / giống như những trái nho / được mùa đang mọng nước…

Những nhánh liễu dài thượt / đong đưa và đong đưa / gió không thấy chuyển mùa / hai con nai chạm mặt…

Hình như chúng muốn khóc / nước từ mắt chúng kìa / không biết con nào chia / cho con nào nước mắt…

Ruột tôi bỗng đau thắt / bật nắp một lon bia / bọt tung bia vàng khè / bướm xập xòe bay lại…

Mấy bông hoa vàng dại / nở bung dưới nắng vàng / con hummingbird bay ngang / ngập ngừng rồi bay tiếp…

Hai con nai tội nghiệp / lững thững len rừng thưa / chúng không nghĩ là mưa / bây giờ đang đâu đó…

Bây giờ tôi sực nhớ / em có mong tôi không? Có đứng bên ni đồng / ngó bên tê bát ngát…

Hay là em hờn mát / sao mưa chưa chịu về / hai con mắt đỏ hoe / hai Thế Kỷ rồi đó!

Em ơi tình thiên cổ / chắc cũng giống đời nay? Em, khăn lụa cầm tay /đuổi mây mùa Hạ đỏ…

Vầng Trăng
Như Ai Tô Màu Vàng

Vầng trăng như ai tô màu vàng? Nằm trên mây, kìa mây lang thang…Vầng trăng không bay không như chim. Vầng trăng thâm nghiêm như môi nàng…

Vầng trăng nghe chăng tôi kêu mưa, về đi về cho trăng bơ vơ. Không ai thương trăng bằng tôi thương / ngay khi trăng trong rồi trăng mờ…

Trăng buồn hay không bao giờ buồn? Tôi đau lòng trăng run trong sương. Tôi làm sao ngờ trăng vô tình / khi thân ngà trăng nghiêng trên non…

Trăng nghiêng về đâu? Trăng muôn màu / xinh vô ngần trăng soi hoa cau / trăng thơm lừng hương cau mơn man, vườn cau xưa hương bay me ngào…

Đêm Rằm nhìn hình trăng hình tròn, dù môi trăng không hề tô son / mà đại dương ba lan êm đềm / từng cù lao mời trăng nghiêng lưng…

Từng cù lao mời trăng xin hôn, xin cho đêm ma không còn hồn, trăng nằm im trên vai từng người, trăng chan hòa từng câu yêu thương…

Ôi trăng ơi tôi yêu trăng nhiều, chưa bao giờ đong xem bao nhiêu / chưa bao giờ trăng vơi trăng đầy / mà muôn lần trăng nguyên đăm chiêu!

Tôi yêu trăng yêu từ tương tư, từ Tương Giang mây giăng trăng xưa, lòng tôi trong vì trăng pha lê, trăng là hoa, hoa mai tôi mơ…

Từ sa trường tôi cầm hoa mai. Trên non sông đôi khi trăng gầy. Tôi hôn trăng cài trên buồng tim. Tôi chung tình trăng không chia hai…

Mai Chúa Nhật

Bạn tôi nói quán cà phê đó ngon
Mai Chúa Nhật hai đứa mình tới đó
Bạn tôi già mà giống như đứa nhỏ
Một câu mời hai tiếng “đó” giòn tan!

Bạn tôi làm tôi nhớ thuở Việt Nam
Thời đi dạy học trò vui thiệt
Đứa nhỏ nào tóc trên đầu cũng xanh biếc
Và đầu Thầy tóc cũng …rất là đen!

Bạn tôi nói một câu rất là quen
Bao nhiêu chuyện đã quên, bỗng nhớ
Nhớ ngày vào lính xếp hàng ngồi trên cỏ
Như cái thời mình còn là học trò…

Nhớ những ngày mình mất tự do
Làm cúi mặt, mặc trời mưa hay nắng
Với chế độ biết rằng “không ở đặng”
Sống ngày nào thì hận đến muôn năm!

Bạn tôi gặp đây không phải bạn thân
Quen giữa đuờng mà cuối đời xa xứ
Tôi hỏi bạn tôi: “Tại sao ông không tự tử?”
Bạn tôi cười ruồi: “Tôi cũng giống ông thôi!”

Sáng Thứ Bảy hai đứa tôi cùng ngồi
Ở một quán cà phê có hành lang chật chội
Ai cũng hút thuốc nên hành lang đầy khói
Lòng tôi cũng đầy hư ảo ngày mai…

Mai Chúa Nhật, bạn tôi nhắc lại lần thứ hai:
“Mình đến đó, một quán cà phê nhiều gió
Mặc sức thả hồn cho hoa cho cỏ
Mặc sức ngắm nhìn hoa đỏ hoa vàng…”

Hai đứa tôi chia tay ở parking
Bạn tôi về Irvine, tôi về Los Angeles
Một ngày cuối tuần chấm hết
Trời rất xanh. Nhớ quá quê nhà…

Uống Rượu Làm Thơ

Rượu ngon không uống ào ào, ngậm một ngụm nhỏ, hít vào, thở ra. Cũng là Lục Bát, đó, ta! Cũng là Thơ, Phú, ngâm nga sớm chiều!

Tôi và người bạn mến yêu, khui chai rượu nắng hiu hiu rọi vàng. Giả vờ có lúc cũng sang, quên đi đất nước ngổn ngang chuyện buồn…

Tôi và bạn ngồi uống suông, không mồi nhấm nháp thấy hơn có mồi. Ngó mùa Xuân lá xanh tươi, cười khan: Mới Đó Mà Trời Đổi Thay!

…huống gì lòng chúng ta đây, còn đâu nữa nhỉ những ngày thanh niên! Rồi cầm chai rượu, nghiêng, nghiêng, rượu đo từng giọt và tiền gió bay…

Nghĩ thơ Lục Bát thật hay, từng đôi sáu tám nối dài thiên thu! Mới vô…như nói khai từ, lâu thêm một chút bây giờ đã khuya!

Cờ bay trên phố đêm về. Màu trăng năm mới não nề phố đêm. Xe vài ba chiếc chạy êm, người vài ba bóng thênh thênh bước thầm…

Rượu ngon cạn hết đầu năm, tay hai đứa nắm nhẹ nhàng, rồi xa. Đường muôn ngả, một ngả ba, còn chi bịn rịn hỡi ta hỡi mình!

Ngày Đầu Năm 2015

Ngày hôm nay, ngày-đầu-năm có khác:
Mặt trời lên từ lúc tám giờ
Không có mây, ngày chắc không mưa
Chim ríu rít hót chào Năm-Mới…

Ba trăm sáu mươi lăm ngày mong đợi
Chắc hôm nay ai cũng vui lòng?
Gió nhẹ nhàng đủ gợn nước con sông
Nắng dịu dàng làm màu hoa thêm thắm thiết!

Chiếc máy bay AsiaAir rớt-chìm-không-mất-biệt
Một trăm sáu mươi hai người rồi sẽ có mả mồ
Người làm vườn nâng nhẹ một chùm nho
Màu uất hận hẳn trôi về quá khứ?

Và năm qua đã thành năm lịch sử
Cà năm kia, năm kỉa, năm kìa…
Đã im lìm như sóng vỗ hồi khuya
Bầy chim hót sáng nay dẫu những lời rất cũ…

Người Việt Nam mình ba bốn triệu người xa xứ
Sáng hôm nay chắc đều ngó mặt trời?
Có người nào nét mặt không tươi?
Có người nào không mở lời thân ái?

Ở Trung Đông, ở Bắc Phi xa ngái
Tôi tin rằng tiếng súng cũng đang ngưng
Ngày đầu năm là ngày sáng trưng
Rồi mai mốt, thế nào kệ nó!

Hàng xóm tôi cửa nhà đã mở
Tôi thấy ai đang chải tóc trước gương
Ai có thấy tôi không nhỉ, trong vườn
Nâng nhẹ tay nụ hướng dương vừa nở…

Nếu bây giờ mà đường đi ngang ngõ
Có ai vừa yễu điệu dáng Xuân xưa
Dẫu cuối phố kia hoa cỏ sẽ nhòa
Thì… ai đã hiện ra như mặt trời đã hiện!

Tôi thú thật lòng tôi đang xao xuyến
Ngày đầu năm chưa trải hết bài thơ…
Những lời hôm nay tôi không nói vu vơ
Nhưng tôi sợ một mai tôi bâng quơ thương nhớ…

Đi Đón Mùa Xuân

Có vẻ như mùa Xuân đang tới
Em nhìn kìa, hoa cỏ đã tươi xanh
Em nhìn kia, em hãy tưởng tượng em và anh
Mình đi dạo trên đường Xuân buổi sáng:

Anh nói với em chúng ta đều lãng mạn
Dễ thương biết bao em cái hồ nhỏ nước trong
Như đôi mắt của em trăng sáng một vầng
Anh làm sóng lăn tăn những sợi lông măng của em gờn gợn…

Hai tay em hai tay anh chúng ta bắt cái bóng
Bóng thời gian và ôm vào lòng
Mình đã ôm nhau rồi đó, thấy không
Bóng thời gian và muôn năm tình nghĩa…

Mùa Xuân đang tới, mùa Xuân có vẻ
Thuở thanh bình êm ả chân son
Em của anh ơi nước chảy đá mòn
Mình hãy nói yêu thương nhau đến ngày nào mùa Xuân sang Hạ…

Cô gái để trên đầu một vòng hoa lá
Lá màu xanh và hoa tím dịu dàng
Năm bốn mùa trời đất thênh thang
Mình đi hết bốn mùa rồi trở lại…

Người xưa nói: Mùa Xuân bất tái…
Xưa lắm rồi. Thời đó chiến tranh!
Nước sông Hương đang xanh
Chúng mình tắm mùa Xuân, em nhé!

Tin Nói Hôm Nay Lạnh

Đọc bản tin thời tiết, đọc để biết rồi cười. Đời, chẳng gì là thiệt…ngay ai chìa đôi môi!
Tin nói hôm nay lạnh…mà có lạnh gì đâu. Sáng có gió thổi mau, trưa, xế thì gió nhẹ…
Lạnh, chưa phải lạnh xé: con gái áo mong manh, bà già áo mỏng tanh, ông già sơ mi ngắn…
Hay tại vì trời nắng đốt cái lạnh cháy rồi? Nở bao nhiêu môi cười: “Tin khí tượng nhảm quá!”
Ông già cười ha hả, vò tờ báo trong tay, ông ném cho chàng trai, chàng trai cầm cười nhạt…
Hiên cà phê bát ngát, khoảng trời xanh bao la, vài đám mây bay qua và lạnh bay theo gió…
Tưởng lạnh hoa tuyết nở, không ngờ trời trong xanh. Một ngày bao nhiêu tin, biết tin nào chính xác?
Nhớ lại thời trận mạc, tin thời tiết không cần; những người lính hành quân vẫn đội trời mưa nắng…
Bây giờ, đời bình lặng, tin tào lao xôn xao. Đọc báo rồi ồn ào. Đọc báo rồi ném báo…

Trần Vấn Lệ

1 7 8 9