Lãm Thúy

Lam Thuy

Mùa Đông Đất Khách

Buổi sáng uống ly trà lạnh
Nghe mùa đông chợt dài hơn
Chiều về nghe chim vỗ cánh
Chạnh lòng ta nhớ cố hương

Chẳng biết xưa người lữ khách
Châm điếu thuốc buồn ra sao?
Chẳng biết xưa nơi đất Trích
Tráng sĩ sầu như thế nào?

Chỉ biết ta buồn quá đỗi
Ngó mây bay cũng nhớ nhà
Đêm nằm, lặng nghe gió thổi
Thương gì thương đến xót xa !

Nhiều khi thoáng nghe đâu đó
Mùi hương nguyệt quế trong vườn
Nhiều khi trên từng lá cỏ
Chở đầy nỗi nhớ quê hương

Nhớ nhánh sông mùa nước lũ
Nhớ bờ lau sậy lưa thưa
Nhớ cây Bằng lăng vườn cũ
Mương bèo, rụng tím mùa hoa

Chiều lạnh, mùa đông đất khách
Thương cha, nhớ mẹ, nghẹn ngào
Chẳng biết chim nào chim Vịt
Kêu chiều, thảm não như nhau.

Mưa Chiều Nhớ Mẹ

Mẹ ơi! Chiều nay sóng vỗ
Con sông có trắng mưa dài…?
Biết ai chở giùm nỗi nhớ
Mang về cho Mẹ, chiều nay…

Mấy ngày mưa như bão rớt
Trời buồn, tựa buổi đưa tang
Mưa ướt trong hồn ủ dột
Nhớ nhà. Sầu cũng mênh mang

Ở đây, lạc loài viễn xứ
Mưa chiều, sầu mấy ngả chia
Con đứng bên trời, ủ rũ
Nghe thèm khói ấm chiều quê

Nhớ bữa cơm nghèo đạm bạc
Thuở còn đông đủ – quây quần
Nhớ hiên nhà xưa, gió tạt
Đói no, ấm lạnh, chung cùng.

Bây giờ: người xa, người khuất
Đau lòng Mẹ. Nghĩ mà thương
Con biết: Chiều quê tịch mịch
Mẹ ơi! Mưa, nắng cũng buồn

Tha hương. Chiều mưa, nhớ Mẹ
Nhớ mưa trắng xóa sông dài
Mẹ ơi! Mưa nguồn, chớp bể
Lòng riêng một hướng, trông hoài

Nhẫn Nhục

Mẹ ngồi ăn chén cơm lưng
Tô canh chua nguội, buồn rưng rưng lòng
Ngoài vườn, bóng tối mênh mông
Dáng cô đơn, mẹ chìm trong vũng sầu

Mẹ ngồi đầu thấp, vai cao
Trái tim nhẫn nhục giấu vào đêm đen
Mà sao đầy ắp ưu phiền
Không gian quanh mẹ ngân lên não nề

Bây giờ mẹ đã ra đi
Bài thơ, đọc lại buồn chi lạ lùng
Không người nước rót, cơm dưng
Tuổi già hẵn mẹ đã từng tủi thân

Đứa đi lưu lạc phong trần
Đứa xa xôi, đứa ở gần – Đa đoan
Và dâu chẳng phải là con
Thờ ơ để mẹ ngậm buồn, nuốt cay

Lỗi mình, còn dám trách ai
Tha phương để mẹ thương ngày, nhớ đêm
Mẹ ơi! Dưỡng dục chưa đền
Cưu mang chưa trả mà duyên tận rồi!

Mẹ nay đã ngủ bên trời
Nhớ thương, con chỉ ngậm ngùi nhớ thương
Mai này về lại cố hương
Không còn mẹ đợi, vô phương giữ lòng!

Bài thơ viết mãi chưa xong
Lệ rơi thấm ướt mỗi dòng xót xa
Từ mẹ đất lạnh là nhà
Con thà lưu lạc xứ xa mãn đời!

Nói Với Kim Loan

Đời không gìn giữ nữa rồi
Mẹ đi về cuối chân trời xa xăm
Hôm kia là đúng hai năm
Ngày giỗ mẹ đốt hương thầm trong tim
Hết đời đâu dễ nguôi quên
Niềm thương nhớ cứ dài thêm tháng ngày
Chim chiều nhớ tổ còn bay
Từ ta mất mẹ, ngày dài đêm thâu
Xót xa, tưởng tiếc, âu sầu
Chém cơm chan lệ, hồn đau rã rời
Ngậm ngùi lắm, Kim Lan ơi!
Dù không trẻ nữa, mồ côi cũng buồn
Từ mẹ bỏ cõi vô thường
Ta như kẻ mất thiên đường. Ngẩn ngơ
Trôi trong kiếp sống vật vờ
Tóc tang đã hẵn còn ngờ chiêm bao
Lòng không ai đập mà đau
Khóc chi mẹ cũng qua cầu tử sinh
***
Tạ lòng nhau một chút tình
Dẫu chưa diện kiến cũng thành tri âm
Đêm nay về dưới mưa dầm
Trong tim chợt nẩy chút mầm tin yêu.

Tạ Ơn Đời Gìn Giữ

Biết Mẹ vẫn chờ nơi quê cũ
Lòng con bất chợt rộn niềm vui
Ngước mắt. Tạ ơn đời gìn giữ
Hạnh phúc chờ con ở cuối trời

Nhưng rồi nghĩ lại tim đau xót
Một góc trời xa Mẹ vẫn mong,
Mà con nhớ Mẹ, sầu như nước
Sóng dồn lên sóng, lệ mênh mông…

Làm thân lữ thứ , đời lưu lạc
Cách nửa vòng quay cố quận xa
Nắng sớm cũng xui lòng tan nát
Đâu chỉ hoàng hôn mới nhớ nhà!

Thương Mẹ quê xa mòn mắt đợi
Đếm ngày , đếm tháng , ngóng tin về
Không dám cất lên lời kêu gọi
Sợ bận lòng con chốn cách chia!

Con tạ ơn đời: còn có Mẹ
Nhưng mà hạnh phúc quá mong manh
Lá vẫn cứ rơi, dù gió khẽ
Chỉ đành ơn nguyện: Mẹ trường sinh.

Lãm Thúy