Chào thua

chập chờn
nửa tỉnh
nửa say
nửa yên phận bạc
nửa cay cú đời
theo em
suốt mấy năm trời
chưa nghe em nói
một lời yêu ta !
biết em
nửa chính
nửa tà
nửa nâng niu
nửa chà đạp nhau
than trời
trách đất được sao !?
thôi đành
ngả mũ
cúi đầu chào thua…

Nguyễn Đức Nhơn

Hoa thời gian

lăng xăng gần hết một đời
như con lật đật đứng ngồi không yên
một hôm chợt thấy ngoài hiên
cánh phù dung vẫn còn nguyên trên cành

chiều hôm sóng vỗ mơ màng
nhấp nhô bến cũ nhịp nhàng bờ xưa
ta ngồi đợi mấy mùa mưa
mà nụ hôn vẫn còn chưa nẩy mầm

lênh đênh chiếc lá giữa dòng
theo con nước lớn nước ròng về xuôi
ta ngồi tiếc mãi khôn nguôi
nghĩ thương chiếc lá vàng rơi cuối mùa

cồn lau chiều gió đong đưa
đôi bờ bên nắng bên mưa cũng buồn
dắt nhau về lại cội nguồn
nằm nghe tiếng trống vô thường điểm canh.

Nguyễn Đức Nhơn

Bão lòng

chiều nay gió cuốn mây trôi
tiễn anh mưa giăng đầy trời
bồi hồi tim em rét buốt
tiễn anh buồn lắm anh ơi!

chiều nay gió cuốn mây trôi
tiễn anh mưa giăng đầy trời
lệ sầu hoen trên khóe mắt
tiễn anh buồn đến chơi vơi

anh ơi em trở về
lòng buồn hắt hiu não nề
đường chiều mưa giăng kín lối
bước chân buồn kéo lê thê

anh ơi! mùa thu đã chết
lệ sầu ướt thấm đôi mi
lạnh lùng bên em gối chiếc
nghe thương từng bước anh đi

đèn khuya leo lét bên nôi
ru con, em ru bồi hồi
ngoài hiên mưa rơi tí tách
nhớ anh lệ thấm trên môi.

Nguyễn Đức Nhơn

Lầu Hoàng Hạc

Người xưa cỡi hạc vàng đi
Lầu còn trơ bóng đất này buồn hiu
Người đi rồi có về đâu!
Chỉ còn mây trắng trên đầu lang thang
Cội già soi bóng Hán Dương
Bãi Anh Vũ cỏ ngát hương bên dòng
Quê nhà đâu nhỉ? Ngùi trông
Chiều nhìn khói sóng nghe lòng quặn đau

(Phỏng dịch)
Nguyễn Đức Nhơn

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Thôi Hạo

Nhớ núi

mưa đâu buồn thảm sụt sùi
gõ trên mái lá ngậm ngùi tiếng thu
gió ngoài hiên thổi vi vu
võng đưa nhịp võng, lời ru điệu buồn
nước đi nuớc lại về nguồn
chim trời mỏi cánh nhớ thương lại về

Nguyễn Đức Nhơn

1 2 3 4