Lầu Hoàng Hạc

Người xưa cỡi hạc vàng đi
Lầu còn trơ bóng đất này buồn hiu
Người đi rồi có về đâu!
Chỉ còn mây trắng trên đầu lang thang
Cội già soi bóng Hán Dương
Bãi Anh Vũ cỏ ngát hương bên dòng
Quê nhà đâu nhỉ? Ngùi trông
Chiều nhìn khói sóng nghe lòng quặn đau

(Phỏng dịch)
Nguyễn Đức Nhơn

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Thôi Hạo