Đường vắng

ta ngồi trên lưng ngựa
mang kiếm sét giầy cùn
gõ nhịp trên đường vắng
bóng chiều bay mông lung

lũ quạ xòe cánh mỏng
lượn quanh bờ chiến hào
quạ kêu vang rừng núi
còn tanh mùi binh đao

rừng giáp rừng hiu quạnh
ta hát bài sơn ca
núi rừng vang tiếng vọng
chim giật mình bay xa

cũng bày trò chiến quốc
cũng hợp tung liên hoành
bủa vây trùm trời đất
trò chơi còn mới toanh

con ngựa già đuối sức
ta thấy lòng quặn đau
con ngựa già ngã gục
ta nát cả tâm bào

ta lột giầy vứt kiếm
ném mũ cởi chiến bào
một mình trên đường vắng
ta và ta dìu nhau

ta cười vang cười ngất
bầu rượu cạn từ lâu
bỗng dưng ta muốn khóc
khóc đến tận ngàn sau.

Nguyễn Đức Nhơn

1 2