Hồ Chí Bửu
Hồ Chí Bửu
Ta Là Ai ?
Ta hư hỏng cả đời – tên nát rượu
Lấy ta về em chỉ khổ mà thôi
Ta hư hỏng nên dễ dàng bị dụ
Lấy ta xong là em khổ một đời
Ta là thơ – thơ tuôn từ muôn kiếp
Ta là thơ – phủ dụ đến luân hồi
Ta là nợ – nợ nầng nhưng bất biến
Ta là người – trần gian đến rong chơi
Ta là gió – gió luồn qua kẻ lá
Ta là nguồn – nước chảy đến sông sâu
Ta là mây phất phơ trên ghềnh đá
Nhưng một điều ta biết sẽ về đâu… !
Quán Chiều Mưa
Quán cóc liêu xiêu – chiều thứ bảy
Ta ngồi tâm sự với ta thôi
Uống ly rượu đắng hồn tê tái
Mưa vẫn âm thầm – mưa cứ rơi
Ta quẳng đời mình trong gió lốc
Yêu em là xả láng đời mình
Yêu em là bỏ đời đơn độc
Tìm chút duyên tình trong phiêu linh
Ta lỡ phong trần – đời mạt kiếp
Yêu nhau thì cũng chỉ giả vờ
Giang hồ ai cũng là đại hiệp
Ta vẫn cóc cần – ta có thơ
Thì gã làm thơ – chiều ly biệt
Tay vẫy chào nhau phút ngậm ngùi
Còn chăng một chút tình tha thiết
Sông lạnh mây mờ sông cứ trôi..
“Những hào sĩ đứng bên bờ nhật nguyệt
Vỗ tay cười nhìn lớp sóng lô nhô “ (*)
Ta khinh mạn -cho đời mình trôi miết
Về…về đâu ? Sông chẳng có bến bờ…
Gởi Ti Ti…
Đùa thôi em – tình mình không có thật
Em quay về là tình chết trăm năm
Ta thức tĩnh khi biết mình sẽ mất
Một tinh cầu xa tít ở xa xăm..
Khi mọi thứ đã ngoài vòng tay với
Mơ mộng chi để chuốc khổ cho mình
Ta vẫn biết đâu có vòng tay đợi
Làm ấm lòng hạnh phúc quá chơi vơi
Em thả bắt còn ta vờ đưa đẩy
Một chút tình diệu vợi phía bên kia
Chưa đến đông mà lòng ta run rẩy
Khi chim quyên đã quên mất lối về
Em vẫn thế – Mong rằng em vẫn thế
Đừng nảo nùng trong một cuộc phân ly
Em vẫn thế – Mong rằng em vẫn thế
Bước chân buồn biền biệt dấu sơn khê
Ta vẫn thế – Suốt đời ta đơn độc
Gió theo mây và lá rụng về nguồn
Chạm đến em là chạm vào cơn lốc
Ta mỉm cười mà nước mắt mờ tuôn…
Chia Tay Tôi Tình Ơi !
Cười lên nửa tiếng. Điên rồ
Đàn ru lỡ nhịp – Đợi chờ cố nhân
Ngước nhìn. Mấy dặm phù vân
Soi gương ta thấy chỉ ngần ấy thôi..
Hỏi đời – Thì đã nghẹn lời
Hỏi tình – Ngực trái nghe vời vợi đau
Hỏi người – Thì đã xa nhau
Hỏi ta thì đã vẫy chào tình nhân
Chào nhau – Thoáng cũng bâng khuâng
Nghĩa là ta sắp xa dấn – Dần xa
Kiếp người – Biển rộng bao la
Tiễn nhau mới biết rằng ta phụ người…
Hồ Chí Bửu