Xuân Bích

Lặng Bước Đêm

lặng bước đêm – khuya khoắt cuộc đời
chênh vênh tiếng nói gọi “người ơi”
nghiêng theo số phận tìm soi bóng
vẫn thoáng dung nhan cuối mặt trời

lỡ phút mê quên ngang hẹn thề
bao niêu mơ ước tạc hồn quê
giờ như chìm lắng vào ngôn ngữ
để gửi bâng quơ tiếng gọi về…

đã biết không gian vốn lạnh lùng
thời gian ai đếm nhịp buồn rung
con tim thế hệ cần hơi thở
để thổi vào nhau dưỡng khí hùng

nếp sống tình xưa xưa bốn ngàn
bốn ngàn năm ấy một trần gian
và em còn nhớ hồn dân tộc
như sóng tình quê dâng ngập tràn

những mảnh tình cài trong khúc ca
có em và có cả mầu hoa
cây tre cành trúc con đường cỏ
em có khi nào chợt nhớ ra.

Tóc Thề

tóc thề buông xõa ngang vai
bao nhiêu hứa hẹn man khai một đời
chuyện tình là chuyện muôn nơi
trăm năm riêng rẽ một trời lứa đôi
nhớ thương vây kín chỗ ngồi
bâng khuâng quên lãng một hồi sinh quen
biết nhau khung cửa sách đèn
những tờ thư lén hờn ghen học trò
nhớ xưa một thuở quạt mo
hồn nhiên trong xóm chơi trò ca dao
có em và có trời sao
bỗng nhiên giờ lại tiếc bao dại khờ
lỡ làng còn lại trong thơ
trao em lưng vốn để chờ vần lơi
thế gian ta vốn đổi rời
sao không khác lạ cho vời vợi nhau
lắng nghe trong những niềm đau
băn khoăn đứng lại nhìn sau dáng mình

Lặng Bước Đêm

lặng bước đêm – khuya khoắt cuộc đời
chênh vênh tiếng nói gọi “người ơi”
nghiêng theo số phận tìm soi bóng
vẫn thoáng dung nhan cuối mặt trời

lỡ phút mê quên ngang hẹn thề
bao niêu mơ ước tạc hồn quê
giờ như chìm lắng vào ngôn ngữ
để gửi bâng quơ tiếng gọi về…

đã biết không gian vốn lạnh lùng
thời gian ai đếm nhịp buồn rung
con tim thế hệ cần hơi thở
để thổi vào nhau dưỡng khí hùng

nếp sống tình xưa xưa bốn ngàn
bốn ngàn năm ấy một trần gian
và em còn nhớ hồn dân tộc
như sóng tình quê dâng ngập tràn

những mảnh tình cài trong khúc ca
có em và có cả mầu hoa
cây tre cành trúc con đường cỏ
em có khi nào chợt nhớ ra.

Khúc Giao Mùa

Cuối thứ bẩy – đêm côn trùng kể lể
tháng năm mòn trên hệ lụy lá xơ
chủ nhật chìm trong cơn nhớ vỡ bờ
lời định nghĩa trơ vơ thềm thư viện
chân lữ thứ đi trên giầy kỷ niệm
khúc giao mùa còn hát đuổi nhau chơi
những tình nhân chưa quên phút nghẹn lời
chưa nguôi được niềm vui thai nghén cũ
nghe vời vợi trên vai trần giấc ngủ
những vòng tay âu yếm thuở vào nôi
và mùi thơm trên môi má cuộc đời
chân dẫm nát những ru hời dưới bóng
xoay rạo rực cho nghi ngờ cô đọng
những bàn tay gian dối tự bao giờ
vun đam mê theo nhịp thở thờ ơ
đêm bốc cháy cơn mơ hồ sa mạc
bầy chim dõi bay theo mùa cỏ rác
những mảnh đời vừa thất lạc đâu đây
vội tìm nhau chia xớt nghiệp lưu đầy
trên chiếc áo xanh rêu còn vết tích
đời bật ngã theo nhau ngày đếm lịch
đêm vong thân từng sợi xích thời gian
đi qua nhau qua những chặng bụi tàn

hôm nay nhớ như mình đang vẫn nhớ
tay dụi mắt xua tan từng bỡ ngỡ
mỗi niềm tin đều tự cứu riêng mình
mỗi lầm than đều có một hành tinh
như đã mất cả cung đình tuổi trẻ
sao không giữ lại trăng thề thế hệ
mượn cuộc chơi chia dĩ vãng làm đôi
nửa lên ngôi nửa đi xuống ngậm ngùi
đêm gái góa nuôi con bằng tủi hận
chiều biên giới mồ hôi đầm trên trán
dưới màn mưa bụi muông thú tìm ăn
khắc trên lưng đôi ba vết tục tằn
đời cơm áo vốn no lành – đói rách
thời nghiên bút thiếu chi phường đốt sách
cơn mê điên trong huyết mạch tràn tuôn
đem hoang vu đi gán nợ mất còn
ôi điên loạn cơn di truyền dã thú
đem nanh vuốt ghim trên mình lịch sử
dựng đời lên so cuồng vọng đổi trời
gom thiên thu vào rộng lớn mù khơi

ta viết ngược tên mình trên giấy lạ
song vẫn giữ nguyên hương trời cỏ lá
nhớ mặt nhau và nhớ cả gì đâu….
vẫn nguyên mình và nguyên mãi về sau.

Gió Mùa

gió mùa len lén ru hồn
cây rưng rưng lá hoàng hôn mận đào
vấn vương từ ở phương nào
theo tương tư nắng về sao lá vàng

một người hôm ấy lang thang
tìm trong hà nội áo vàng tay lơi
lạc mình trong những chơi vơi
lạc người ngay giữa những nơi hẹn hò

sương thu vời vợi giăng mờ
chiều lên ngơ ngẩn bên bờ sông đêm
lá rơi thao thức khoang thềm
tiếng ca ai rót buồn thêm đêm người

chắt chiu từ tuổi mấy mươi
bây giờ huyễn hoặc nụ cười triết nhân
phồn hoa trên ngõ phong trần
tình yêu say sóng cho vần thơ nghiêng

phía em thần thoại cồng chiêng
phía ta thu vẫn vàng riêng lá mùa
bao nhiêu hôm ấy cho vừa
để hong vơi cạn ngày xưa chúng mình

bao nhiêu cơn nhớ tội tình
rủ nhau vào nẻo quyên sinh muộn màng
hóa thân từ ngõ thôn trang
em về phố thị mang mang ngợ hờ

nửa hồn em vướng vào thơ
đôi mi xanh khép lững lờ miền xa
mùa thu năm ấy mười ba
nửa hồn em chớm ngã sa giận hờn

bây giờ em có buồn hơn
bao nhiêu thu ấy chập chờn trong mơ
áo xưa còn óng vàng tơ
hay giờ đã ngả sang ngơ ngác đời.

Hoài Thu

mỗi năm một mùa lá rụng
con người lặng lẽ xa xôi
gió mềm ru cơn thoảng nhớ
những lời chiều lạnh chơi vơi

giữa đêm lá mưa xào xạc
tình yêu ngơ ngác mơ hoang
lối xưa chập chờn bóng đổ
hồn lay đôi cánh lỡ làng

giấc mơ hồi hương khô – ướt
như từng giọt trắng long lanh
trên mệnh trầm du hoa lá
hoen nhòa hữu thể mong manh

mỗi đêm một lần thức giấc
chia đời mật mã hư vô
chia mình thời gian khuya khoắt
chia ai nghiệp dĩ thờ ơ

mùa thu nay về ngược lối
chỉ vàng trên những ngõ sâu
cỏ may ngập bờ hoang vắng
nhặt vờ mượn cớ gần nhau

những mùa thu xưa tuổi nhỏ
quê hương vàng mộng ấu thơ
tình yêu vụng thầm e ấp
băn khoăn thứ bảy học trò

Em Về

em về như cơn gió ngoài song
đánh thức cơn đau đã thuộc lòng
những phút bên nhau buồn lẩn tránh
khu vườn thương nhớ lại vào đông

em về như giọt nắng pha sương
ướt thảm tương tư ướt cỏ trường
năm tháng chung đường vui đại học
nhưng rồi hai đứa lại hai phương

em về đong lại một đầy vơi
giếng mắt sâu dung chứa cuộc đời
vẫn giấu cho nhau lời uẩn ức
chia hoài con số lẻ phân đôi

bao giờ bôi xóa được hoài nghi
và để em nghe hết những gì
và để em không còn lưỡng lự
không còn lần nữa tiễn em đi

khi nào em trở lại quê này
đời vốn vô thường sao chẳng hay
sao vẫn phiền nhau câu hỏi ấy
cuộc đời muôn nẻo lối mây bay

em về ta ở lại hoàng hôn
mầu nắng sa – tan vẫn đủ buồn
thiêu cháy một khoang nhìn ảo tượng
khi mình rất thật một cô đơn

Bóng Lẻ Mùa Đông

Đông về chín lạnh miền xanh
chiều đơn bảng lảng trên cành hở hang
lá rơi rơi vướng ngỡ ngàng
chênh vênh ý nghĩ từng trang vô đề

mắt nai và cõi đam mê
thu hình đêm ủ trên hè lá khô
nghe quen xào xạc bây giờ
âm thanh vọng tới biên bờ ngày sau

tim ta còn lại vết đau
chờ thoa hơi ấm cau trầu thuyền quyên
gói nguyên câu nói tật nguyền
vào đêm chôn cất từng phiên lạc loài

mùa thu chưa dối gạt ai
sao mùa đông nỡ khổ sai hợp đề
tóc xưa buông chạm lời thề
trăng mười sáu vụng về khoe dáng buồn

giọt sương chiều gội hoàng hôn
trầm tư bóng lẻ như còn thôi miên
bên ngoài gió thổi nhiều thêm
bên trong lũng nhớ về đêm bão hòa

Xuân Bích