Túy Hà
Lời Nguyền
Riêng Nguyệt Khuyết
Bùa yêu trấn yểm từ muôn kiếp
ẩn trong huyết quản chảy miên man
hối hả từng phân da thịt gọi
thèm khát em ơi dáng nguyệt nằm
thức trắng gọi thầm đêm hoang mộng
em có biết rằng anh nhớ trông
nụ cười u ẩn như trêu ghẹo
đời lắm cuồng mê cũng trống không
nỗi nhớ miên man không tên tuổi
lời nguyền ứng nghiệm tự ngàn năm
em là bóng quế hay hiện thực
anh vẫn dành riêng một chỗ nằm
đêm trắng em ơi đêm trắng lạnh
trái tim khô khốc bỗng chuyển mình
nghe như tiền kiếp lên tiếng gọi
trong cơn đồng thiếp bóng nhập hình
miên man nỗi nhớ như sông chảy
ra tận biển khơi anh tìm em
biết là vô vọng mà sao vẫn
theo cuộc hải hành trong bóng đêm
không thể nào quên hoa nguyệt động
dù chỉ một lần nghe nhói đau
lá bùa trần yểm còn linh ứng
nhập hồn hóa cốt tận ngàn sau.
Chạm Cửa Mùa Thu
hoa thơm ủ hương người yêu
cho tím thu rụng vào thơ
cuối thu hơi lạnh dồn qua
những chiều thu biệt dấu yêu
dường như có sóng trong lòng
ngọn dao trích huyết không sờn
Túy Hà