Phan Ni Tấn
Khạc Ra Ma
Không biết trong tương lai tôi có còn gặp ma nữa hay không, nhưng tính đến nay tôi bị ma nhát cả thảy chín lần. Xin kể các bạn nghe.
*
1. Ma hiền
Hồi nhỏ có lần tôi đi học về, đứng ở dưới bếp đang ngửa cổ uống nước, liếc mắt lên nhà trên tôi thấy rõ ràng dáng một người đàn bà mặc áo dài lam, tóc xõa ngang lưng, từ trong phòng ngủ của bà nội vén màn đi ra hướng về phía bàn Phật. Dáng đi thật nhẹ nhàng, thanh thoát của một người quí phái. Hồi đó nhà ba má tôi thỉnh thoảng hay có bà con ở Sài Gòn lên thăm nên tôi chạy lên định chào hỏi nhưng lạ quá không thấy bóng người nào. Ngạc nhiên tôi chạy xuống bếp hỏi thì nội cười nói nhà mình tối nào cũng tụng kinh niệm Phật nên những oan hồn thường hiện về nương bóng Phật nghe kinh. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ma.
2. Ma rải sỏi
Sau ngày 10 tháng 3 năm 1975, Ban Mê Thuột thất thủ, tôi và nhiều người lính bị bên thắng trận chĩa súng bắt nhốt vào quân lao BMT. Đây là trại giam do người Pháp xây năm 1930 rất kiên cố dùng để nhốt các chính trị phạm. Ai từng bị nhốt vào đây, ít nhiều gì cũng nghe thấy nhiều hiện tượng ma quái thường xuất hiện lúc đêm về.
Khoảng một tháng đầu vào trại, ban đêm vào giờ đi ngủ, chúng tôi đều bị lùa vào phòng giam khóa kín cửa. Căn buồng vuông vức, chật hẹp, ẩm thấp, không có cửa sổ, chỉ độc một cánh cửa ra vô đúc bằng thép dầy. Nói dại, đêm hôm lỡ xẩy ra hỏa hoạn chắc chắn không một mống nào sống sót. Mấy bữa đầu còn hoang mang, lo sợ, mệt mỏi, nằm xuống ai nấy đều ngủ thiếp đi. Nhưng tuần lễ kế tiếp thì xẩy ra hiện tượng lạ. Hầu như đêm nào cũng vậy, cứ tới nửa khuya là tôi bị thức giấc vì nghe như có ai rải sỏi trên nóc nhà. Tiếng sỏi rải đều như mưa, từ đầu phòng tới cuối phòng. Tôi lấy làm lạ, nằm im lóng tai nghe một hồi thì quả quyết đó không phải là tiếng mưa. Hơn nữa nhà dân bên kia đường cách trại giam khá xa, có thần thánh mấy cũng không ai tài nào hốt từng nắm sỏi mà vung vãi tới nóc nhà tù được. Đợi hồi lâu không nghe động tịnh gì nữa tôi thiếp đi hồi nào không hay.
Đêm hôm sau, khoảng canh một, lại nghe tiếng sỏi rải đều trên nóc nhà như trước. Lần này tôi ngóc đầu lên nhìn quanh thấy vài người vẫn còn trằn trọc trở mình; đúng lúc đó tiếng động im bặt khoảng năm giây lại tiếp tục. Sáng ra tuyệt nhiên không một ai trong phòng có phản ứng gì, dường như họ không hề nghe thấy gì hết, ngoài tôi. Cho đến khi tôi đổi qua phòng giam khác thì hiện tượng ma quái này không còn xẩy ra nữa.
3. Ma chọi đá
Một hôm trời vừa sụp tối, anh em tù chúng tôi đang đứng trước cửa miếu âm hồn hóng gió, nói chuyện tầm phào thì bị ai đó chọi đá. Dù không thấy nhưng nghe cũng đoán biết những viên đá hoa cương to bằng nắm tay, ước chừng vài chục cục từ ngoài cổng trại lăn sàn sạt trên nền xi măng nhắm thẳng vào chân chúng tôi mà lao tới. Tất cả đều hoảng hốt nhảy dựng lên rồi xô nhau chạy vào trong miếu. Lúc đầu tôi nghĩ mấy tên cảnh vệ gác cổng chọi, nhưng khoảng cách từ cổng đến miếu sức người không thể chọi tới, cũng như những cục đá to tướng đó không bay bổng hoặc bay ngang tầm ngực mà lăn sàn sạt trên nền xi măng với một vận tốc cực nhanh. Sáng ra tôi lại lấy làm lạ là không một người nào tỏ vẻ sốt ruột như tôi chạy ra trước miếu tìm “tang chứng”, nhưng chẳng thấy cục đá nào, dù chỉ là một cục nhỏ, ngoài rác và lá khô. Lúc lên rừng lao động, vào giờ ăn trưa tôi băn khoăn nhắc lại chuyện xẩy ra tối hôm qua thì ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ pha chút chế giễu; có người cười nói tôi mắc bệnh “hoang tưởng”. Trời đất! Cái cảnh tối hôm qua anh em bị chọi đá còn ràng ràng ra đó mà nói không ai nghe thấy gì, không ai hay biết gì, không ai bị gì hết thì quái lạ thật? Chẳng lẽ lâu nay chỉ có một mình tôi nặng bóng vía nên thường bị ma chiếu cố hay sao!?
4. Ma vượt ngục
Như đã nói trại giam này do người Pháp xây năm 1930. Nó trở nên nổi tiếng vì có lần giam giữ các cán bộ Cộng sản gộc như LD, TC… Trại giam được bao quanh bằng bốn bức tường gạch dầy trên một gang, cao hơn hai thước, phía trên có hàng rào kẽm gai. Ngoài bót gác cổng trước, phía sau trại giam còn có hai lô cốt đặt ở hai đầu góc. Ban đêm những ngọn đèn vàng ệch trên lô cốt lia qua lia lại tăng thêm phần lạnh lùng, ma quái.
Một hôm, tù đang say giấc thì nghe có tiếng còi tu huýt thổi ren rét nhiều tràng dài; tiếng còi nghe có vẻ như hối hả, áp đảo, vừa giục giã như đuổi bắt người nào. Tất cả tù bị lùa ra sân tập họp xếp hàng. Mặt mũi mấy anh cán bộ quản giáo và cảnh vệ, người nào cũng đằng đằng sát khí. Sau khi kiểm điểm nhân số toàn trại xong tù được lệnh trở vô phòng. Sáng hôm sau chúng tôi nghe phong phanh là tối hôm qua cảnh vệ gác phía sau trại giam phát giác có hai bóng người leo rào vượt ngục.
Sau vụ này tôi chắc dù theo chủ nghĩa vô thần, mấy anh Cộng sản tin có ma hay không cũng phải suy nghĩ về hiện tượng siêu hình này.
5. Ma thở dài
Sau nhiều đợt tù chuyển trại đi Méval, Củng Sơn, ra Bắc, bù lại có những loạt “ngụy quân ngụy quyền” khác lần lượt bị đưa vào trại giam ước lượng trên dưới ngàn người. Kinh có, Thượng có, tội phạm hình sự cũng có. Vì “trên” cần hồ sơ cá nhân những người mới vô gấp nên “trên” chỉ định tôi và một anh phụ tá lo việc sổ sách. Ghi chép tên tuổi, hồ sơ lý lịch tù nhân chẳng có gì đáng kể, ngặt nỗi là căn phòng chúng tôi làm việc một hôm lại xảy ra hiện tượng lạ.
Càng gần đến cuối năm gió càng nhiều, trời càng lạnh. Một hôm, toàn trại giam chìm sâu trong tịch mịch, hai anh em chúng tôi đang cặm cụi ghi ghi chép chép thì đột nhiên có tiếng thở dài vô cùng não ruột từ trong buồng tắm vọng ra. Tiếng thở dài không bình thường chút nào. Nó làm cho người nghe phải sợ hãi, vì tiếng thở dài đó không phải là của… người sống. Nếu chỉ có tôi nghe thôi thì chẳng nói làm gì, đằng này chính anh bạn phụ tá cũng ngóc đầu lên lắm lét nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Sợ, nhưng chúng tôi cũng làm gan rón rén lần tới trước cửa buồng tắm rọi đèn pin xộc vào. Dĩ nhiên chẳng có… ma nào, ngoài buồng tắm tối tăm, lạnh lẽo, ẩm ướt và trơn trợt.
Sau này một anh tù hình sự, trước 75 vào tù ra khám như cơm bữa, cho biết: năm 19… có một anh bạn tù thâm niên gốc thợ mộc không biết vì lý do gì một hôm lẻn vô buồng tắm lấy dùi đục tự đâm họng mình mà chết.
6. Ma Mỹ
Hồi đi làm rẫy ở cây số 21 trên quốc lộ 21 hướng Khánh Dương, đang lui cui cuốc đất trồng khoai, lúc ngước lên tôi giựt mình thoáng thấy dáng một người lính Mỹ đang đứng giữa lưng chừng trời nhìn xuống tôi trong vài giây rồi biến mất. Đến nay tôi vẫn còn nhớ như in: người lính trẻ này không có vũ khí, mặc bộ đồ rằn ri rách rưới, bụi bậm, bạc màu, đầu đội nón nhà binh rộng vành thủng một lỗ, râu tóc mọc dài; đặc biệt cặp mắt thật sâu nhìn tôi bằng một ánh nhìn cực kỳ buồn bã, như muốn nhắn nhủ điều gì. Tôi biết anh đã chết trận nhưng chẳng biết chết ở đâu, lúc nào; xác được đồng đội mang đi hay đã vùi lấp bờ bụi nào trên mảnh đất dưới chân tôi.
Trong thời chiến, hồi đóng quân ở Cam Ranh Bay, tôi có quen biết vài người bạn Mỹ. Thỉnh thoảng ngoài mặt trận trở về, cuối tuần họ rủ tôi ra phố nhậu. Tuổi đôi mươi lúc xỉn thường hăng máu phá phách, đánh lộn với mấy anh lính địa phương. Cùng binh nghiệp, tôi chẳng bao giờ tỏ ra ghét bỏ những người bạn đồng minh trẻ tuổi này. Vì lý tưởng tự do đã mang bầu nhiệt huyết bay nửa vòng trái đất qua đây chiến đấu cho một đất nước xa lạ. Sống sót thì trở về với gia đình. Chết thì trở về với cát bụi, tên được khắc trên những bức tường đá đen. Sự hy sinh nào cũng đẹp mà buồn.
7. Ma biển
Cuối năm 1979 trên đường vượt biên tìm tự do, chẳng biết mắc mớ gì nửa đêm nửa hôm không ngủ được tôi lại nằm chăm chú lắng nghe tiếng máy ghe đơn độc nổ rì rà rì rầm giữa trùng dương mênh mông sóng cả. Tôi như quên mất thân phận mong manh giữa hai lằn sinh tử, cứ mải miết lắng nghe. Tiếng máy nghe thật trơn tru, đều đặn, thật giòn, thật ngọt. Nghe suốt đêm như vậy có lúc thật vui tai nhưng rồi cũng có lúc nhàm chán sinh uể oải. Vậy mà một hồi trời xui đất khiến lại bắt tôi phải banh tai tiếp tục lắng nghe. Tôi nghe hoài nghe hủy, nghe đến độ từ lúc nào không biết, tiếng máy ghe chuyển giọng thành ra… tiếng người. Tôi rùng mình lắc lắc đầu, chà mặt, dụi mắt, bứt tóc, bịt tai, vùng vẫy cố thoát ra, nhưng những tiếng kêu la, tiếng cầu cứu, tiếng khóc than, tiếng rên rỉ, tiếng tru tréo, tiếng sặc nước, tiếng thét gào tuyệt vọng của những oan hồn uổng tử bị chết chìm giữa đêm khuya ngoài biển cứ văng vẳng trong tai tôi, dìm tôi xuống.
Hôm nay viết xuống dòng này tôi không biết hồi vượt biển có ai cũng từng rơi vào tình trạng thính giác bị quấy nhiễu thê thảm như tôi không.
8. Ma bệnh viện
Bạn tôi bệnh nằm bệnh viện tôi vào thăm. Lúc trở về trời đã sụp tối. Đang loay hoay trả tiền ngoài cổng kiểm soát thì lờ mờ thấy bên kia có người lái xe chạy ngược vô, cất tiếng: “Anh ba!”. Nghe có người gọi tên mình, tôi nhướng mắt ngoái cổ nhìn qua coi ai, chợt rùng mình: tôi hoàn toàn không thấy ai hết, ngoài bóng đêm rờn rợn bao trùm. Trên đường về tóc tôi cứ dựng ngược.
***
9. Nhà Ma
Bên cạnh nhà bạn tôi có một căn nhà bỏ hoang đã nhiều năm, mặc cho bảng For Rent treo trước cửa nhà đã phai màu, xọc xệch, rệu rã theo mưa nắng. Thật ra trước đó có nhiều gia đình dọn vô ở không bao lâu đã vội vàng dọn ra. Hỏi thì họ nói nhà có ma. Lần đầu tiên tới thăm gia đình bạn, liếc qua tôi đã cảm nhận ngay căn nhà đó có nhiều âm khí. Ngay cả cây bom (táo) trồng sau hè, cành lá cũng cằn cỗi, xiêu vẹo trông ma quái như căn nhà. Mùa hè, trái bị sâu rụng đầy sân.
Buổi tối bạn bè chúng tôi tụ tập bên hông nhà chuyện trò, ăn uống, đờn ca xướng hát tới nửa khuya thì… có chuyện. Phải nói “tôi có chuyện” thì đúng hơn, vì lúc đó không khí văn nghệ đã lắng xuống, mọi người cũng nhỏ tiếng hơn, vậy mà chẳng một ai nhận thấy có chuyện gì vừa xẩy ra.
Đêm sâu tịch mịch. Làng xóm hoàn toàn chìm trong giấc ngủ, ngoài tiếng côn trùng rả rích, buồn tẻ. Tôi nghe rất rõ tiếng trái bom xuất phát từ phía căn nhà hoang chọi thẳng vào miếng tôn làm hàng rào dựng bên hông nhà bạn tôi. Tiếng chọi rất mạnh như muốn sinh sự của người nào đó đang gặp phải chuyện bực mình. Đúng lúc đó, tôi nghe có tiếng la hét, đập phá, tiếng dồ đạt đổ bể, tiếng kéo lê xền xệch lẫn tiếng người đàn bà rền rỉ khóc than bên kia căn nhà hoang văng vẳng vọng qua. Mặc tôi trở nên căng thẳng, bạn bè ngồi quanh vẫn tỉnh bơ vui vẻ, cười đùa; rõ ràng họ không nghe thấy gì. Rồi phía xa xa có tiếng chó hùa nhau sũa dữ dội. Hàng trăm tiếng chó sũa ma vang dội cả đêm trường.
Sáng hôm sau, đứng trước vườn bắp, tôi hỏi nhỏ thì bạn cười giả lả nói cũng nghe đồn nhà hàng xóm có ma nhưng bạn tôi chưa từng chứng kiến bao giờ.
* * *
Nghe nói người yếu bóng vía thường hay bị ma nhát, không biết có đúng không. Nếu đúng như vậy, lỡ gặp người yếu tim lăn đùng ra chết thì ma càng thêm mang tội, biết kiếp nào mới đi đầu thai.
Dĩ nhiên nhiều người không tin có ma, nói ma trong tâm nhảy ra. Riêng tôi sau 9 lần gặp ma, đến ngần tuổi này, tôi mà… khều một cái, búng một cái, nạt một tiếng, thậm chí khạc một phát cũng có thể… ra ma.
Phan Ni Tấn