Vương Hồng Ngọc
Gác Ngọc Lầu Thơ
Ta còn đây một cõi Thơ
Gọi trăm con mộng ru hờ giấc miên
Tìm về một cõi mộng riêng
Đem ta trốn cuộc ưu phiền thế nhân
Kéo về xanh phiến mây trong
Vẽ lên ngày nắng cho hồng giấc mơ
Góc riêng dựng sẵn lầu Thơ
Giấy hoa đợi mực nghiên chờ bút thi
Gác ngọc có khói huyền vi
Mở ra trăm lối vân vi dấu hài
Hồn Liêu du mộng giấc Trai
Lời hoa gấm đợi trang đài bước Thơ
Một mai đã mỏn giấc chờ
Tiển ta Thơ với đôi bờ Sao Trăng
Tình về thắp nến đăng quang
Khấn câu thơ đốt rắc tàn mộ thi
Nén Hương
Cho Tháng Tư
Gió tháng tư về trời lành lạnh
Chắc các vết thương lại râm đau
Chừng như dấu cắt còn âm ỉ
Mùa về rưng rức nỗi Xưa /Sau
Tháng Tư nghe trùng trùng bão động
Người đi tìm sống giữa biển Đông
Những bàn tay mỏi. mòn vẫy gọi
Tuyệt vọng buông đời giữa cuồng phong
Tháng Tư giẵm lên nhau mà chạy
Biển người hối hả ngược trời Nam
Tiếng đạn tiếng bom gào tiếng khóc
Hỗn mang địa ngục giữa trần gian
Tháng Tư lòng mừng ngưng tiếng súng
Sao lệnh tan hàng nghe rát tim
Tiếng ngựa rã bầy kêu thống thiết
Động hồn sông núi dội rừng thiêng
Tháng Tư ngọn cờ buồn kéo xuống
Tức tửi thở hơi cuối đời nhau
Tiếng súng giữ thành buông tiễn biệt
Một dải giang sơn nhuộm đẫm màu
Bóng ngã nghẹn lòng rời yên ngựa
Lặng đếm đời mình giữa rừng sâu
Để lại những đôi vai gầy guộc
Gánh đời. Tay vuốt giọt mưa mau
Tháng Tư ngậm nghe niềm tủi nhục
Vận nước ai bày đến trắng tay
Hấp hối Sài Gòn giờ bức tử
Vết đen lịch sử thuở nào phai
Lúc mảnh cơ đồ liền một dải
Là khi muôn ngả rẽ dòng. trôi
Khóc con lên núi con xuống biển
Lệ Mẹ Âu Cơ chảy đến giờ
Tháng Tư tưởng niệm niềm đau lớn
Thăm những linh hồn chưa ngủ yên
Thắp nén hương lòng dâng sông núi
Thấy lá cờ đau vẫy hồn thiêng
Giữ Lại Hương Thu
Chiều Thu vừa trải làn sương mỏng
Hàng cây nghe lạnh nỗi trơ cành
Lá khô cong mình vàng nỗi nhớ
Ngậm ngùi thương tiếc tháng ngày xanh
Xôn xao cơn gió mùa theo vội
Tả tơi vạt áo gấm Thu vàng
Tan tác lá bay đi muôn ngả
Rừng ngẩn ngơ buồn trên nát tan
Nhè nhẹ bước trên muôn xác lá
Mà nghe vời vợi những biệt ly
Em đi tìm dáng mùa Thu cũ
Nghe dòn tan vỡ mỗi bước đi
Vẫn cứ từng mùa ra bến hẹn
Chờ giọt Ngâu về kể nỗi chung
Trăm năm còn cách xa bao dặm
Bóng mơ hạnh phúc vẫn muôn trùng
Sầu em như lá làm sao đếm
Buồn trĩu mây trời gửi gió đi
Tiễn mùa chỉ tiễn đưa đôi dặm
Giữ lại hương thu nét xuân thì
Khúc Biển Ca
* Viết thay những
tấm lòng và những “bờ vai”
Khi nào nghe lòng mình như mở hội
Nhịp tim yêu rộn rã khúc nhạc vui
Lòng ta đó dạt dào muôn sóng vỗ
Sẽ cùng em vỗ chung nhịp yêu đời
Khi nào thấy lòng băn khoăn nghi ngại
Những sầu tư không có lối đi/về
Lòng ta đó rộng dài không bờ bến
Cho sầu em trôi về cõi mù khơi
Khi nào thấy Tin Yêu dần phai lạt
Hãy về đây để thấy biển mặn nồng
Lòng xanh thắm nghìn đời không thay đổi
Sóng bạc đầu vẫn vỗ nhịp trăm năm
Khi nào thấy biển đời mù suơng phủ
Lòng em chùng bao nỗi nhớ đầy vơi
Biển lòng ta điệp trùng muôn sóng vỗ
Chở dùm em bao nỗi nhớ xa đời
Khi nào thấy lòng đời như eo hẹp
Hãy về đây căng buồm mộng phiêu bồng
Sóng sẽ đưa em đầu nguồn cuối bãi
Khắp lòng ta để thấy biển mênh mông
Khi nào nghe giấc mơ đời mòn mỏi
Nhọc nhằn trôi buồn bã nhịp lăn trầm
Ta sẽ gọi trăng, sao, cùng mây gió
Gom sóng lòng ru em khúc biển ca.
Vương Hồng Ngọc