Võ Thạnh Văn

Vo Thanh Van

Tự Thuở

Ta về cuối thu nắng úa
Em hong tóc mượt sau hè
Chia tay đầu xuân gió lụa
Em còn ướt đẫm cơn mê

Một mùa đoàn viên mộng trở
Cỏ hoa giấc động nôn nao
Búp phong bao năm khai mở
Sỏi đường đếm tuổi xôn xao

Ngỡ ngàng nhìn em bước nhỏ
Một thời chân sáo tung tăng
Cổng xưa gạch hoen bỏ ngỏ
Hoa tàn lặn mấy mùa trăng

Ra đi suối tình chưa thoả
Đào nguyên thôi trổ nụ lành
Phù hoa yểu tàn tự thuở
Cổng làng héo đọt tre xanh

Môi Má Long Đong

Duyên do hơi thở ấm nồng
Mắt môi sóng dậy long đong nửa đời
Tình thăm thẳm. Tứ diệu vời
Trong nghi hoặc thốt vạn lời thủy chung

Từ em khao khát khôn cùng
Mắt môi ngày nọ, sương chùng buổi kia
Từ huyễn hợp, nẩy chia lìa
Từ đêm mưa rớt nước khuya chảy tràn

Bởi em môi má hỗn man
Tóc râm biếc núi. Mật tràn xanh đêm
Lời rót ngọt. Ý tô thêm
Đắng, cay, bùi, ngọt, ngoan, mềm, dối, gian

Và em rừng rợp thông ngàn
Ngực phên che gió. Da làn ngăn mưa
Mắt môi nước lửa đương vừa
Tình mùa úng thủy lòng chưa kịp ngờ

Dợn Sóng Lao Xao

Ru em. Ru biển. Ru đời
Ru mây chùng thấp. Ru trời dâng cao
Vì em là biển dạt dào
Nên ta yêu sóng lao xao dặm vời

Ru em cùng biển chung nôi
Chung chăn, chung chiếu (chung vôi, chung trầu)
Vì em là biển sóng nhàu
Hẹn nhau (Bãi Trước, Bãi Sau) tỏ tình

Vì em là biển trung trinh
Và ta vách đá gập ghình phận riêng
Ru em một mối hai giềng
Cho ngoan Bãi Trước. Cho hiền Bãi Sau

Ru em rong dợn ngần đau
Triều dâng (Bãi Trước, Bãi Sau) nguyên dòng
Mai ngày tình chắc long đong
Ru em (nước lớn, nước ròng) như nhau

Giấc Mơ Vợi Buồn

Ta mơ thấy em về
Ngồi khóc trên bục cửa
Mắt buồn rười rượi lửa
Môi bầm tím cơn mê

Ta đưa tay nâng cằm
Nhìn vào khóe lệ đẫm
Vực sâu vời vợi thẳm
Thấp thoáng bóng trăng rằm

Ta bế em vào phòng
Khơi trầm hương lãng đãng
Ru em mềm dĩ vãng
Khói quyện tròn long đong

Trên trán em thơm nồng
Ta làm dấu thánh giá
Môi chợt bừng nụ lạ
Cánh đỏ tươi lan hồng

Em chính là vì sao
Đi lạc vào cõi mộng
Giữa mùa sông biển động
Sóng nước mừng xôn xao

Sương Nổi

Nhúng chân vào cõi mê lầm
biết đâu oan nghiệt
đã tầm tã phơi

Từ trong ký ức tóc rời
từ trong hoang vắng
bời bời dáng ai

Nghìn năm đá dốc thở dài
còn nguyên vẹn tấm hình hài
nổi trôi

Bụi làn kiếm rỉ phai phôi
mù sương khuya lạnh
ma trơi hiện hồn

Biết bao bão nổi sóng dồn
biết bao kinh khuyết vùi chôn
đá vàng

Cổng xưa gió lộng thênh thang
vườn xưa trăng giải
băng ngàn ngậm hoa

Chiều nghiêng bụi quáng mắt nhòa
tưởng ai về lại bên tòa nhà rêu

Cay từng nhịp thở chưa đều
quặn từng khúc ruột
tiêu điều khúc quanh

Người đi úa cỏ vàng thành
ngày kia cứ ngỡ mong manh lời thề

Dấu chim biền biệt đường mê
còn in dấu ấn lối về động rêu

Ơn Em Ơn Đời

Ta cám ơn em
Mắt môi tứ đại
Tình còn ướt mãi
Trận bão cuồng đêm

Ta cám ơn người
Tóc bung gảy ngọn
Tình tuy chưa trọn
Đã chớm đọt tươi

Ta cám ơn đời
Trao đưa duyên cớ
Tình mai dẫu lỡ
Nhớ mãi trùng khơi

Ta cám ơn lòng
Trổ hoa từ ái
Trên miền đất dại
Tràn trề mật ngon

Ta cám ơn tình
Dâng hương hoa lạ
Tóc thơm khói hạ
Da nồng bùa linh

Ta biết ơn ta
Then lòng bỏ ngỏ
Tình qua lối đó
Ngọt lịm hương hoa

Sương Thu Gờn Gợn

mây về chiều nay
từ trời thu nọ
giọt mưa quá ngọ
em khép đôi tay

nhớ đắp chăn khuya
mùa nầy chớm lạnh
chiếu giường mông quạnh
từ cuộc tình chia

nhớ đắp chăn hoa
gió đêm nghịch ngợm
tình len lén chớm
trên từng phân da

không nên thức khuya
và đừng dậy sớm
sương thu gờn gợn
lạnh suốt mùa chia

buổi mây thu đi
vầng trăng úng đỏ
lá, hoa, rêu, cỏ…
trĩu đọng oằn mi

Liên Khúc Ru Người
1.
Ru em tự thủy chí chung
Từ nôi lòng mẹ đến cung lòng đời
Đầu rừng cấm. Cuối biển khơi
Tóc trườn suối hiểm. Mắt ngời hố thiêng
2.
Ru em đẫy giấc ngoan hiền
Giục trăng về đậu khắp miền da thơm
Cho hoa chớm. Cho nụ đơm
Khai thiên tình sử ngát thơm phấn nồng
3.
Ru em nguyên tuổi phiêu bồng
Mắt xanh lục bát. Môi hồng ca dao
Lầu trăng thơ chảy dạt dào
Giấy bay lượn chữ. Mực ngào ngạt kinh
4.
Ru em mưa nắng thâm tình
Lời thiêng khấn hứa. Câu linh nguyện thề
Mai sau mộng mị đi về
Còn bùi ngùi nhớ. Vẫn mê mẩn chờ
5.
Ru em đầy ắp trang thơ
Ngát thanh phong lạp. Thắm tờ hồng tiên
Ý sâu thẳm. Tứ diệu huyền
Đạm nhiên rượu quế. Uyên nhiên nhạc tùng
6.
Ru em diệu vợi mông lung
Nhánh quằn trĩu đợi. Cành chùng rũ mong
Xưa sau sông nhánh chia dòng
Nhấp nhô bến nước. Long đong cau trầu

Từ Buổi Trăng Về (2)

1.
Tình vẫn ngủ nhưng lòng thao thức đợi
Rong vẫn trôi theo đợt sóng ghẹo bờ
Bóng mây qua cuối trời xanh vời vợi
Từ thiên thu, cửa động khép ơ hờ

2.
Nghe trăn trối đáy vực ngầm vách ráng
Dội sườn non ngân tiếng thác giao mùa
Đã bao đêm khép chừng vuông đá tảng
Chờ người qua vẩy nước lệnh truyền thừa

3.
Ta cứ ngỡ bước người về động vắng
Lòng nôn nao đêm thức đợi bình minh
Khuya tịch mịch nghe chừng hang sâu lắng
Trăng vàng xanh vữa rục rã tâm tình

4.
Trăng vàng lạnh suốt một đời trơ trọi
Ta vàng hanh khánh mõ tụng kinh chiều
Em vàng võ buổi ra đi bão gọi
Và trở về tóc rối quạnh đìu hiu

5.
Từ thuở ấy ta quên bài nhật tụng
Em nhởn nhơ khép mắt lối đi về
Nghiêng tai đón trăm vạn lời chúc tụng
Tận đáy hồn chân lý héo cơn mê

6.
Bao thế kỹ nay vẫn còn bỡ ngỡ
Dường tương tư bóng dáng thoảng hương trầm
Nơi bến cũ trăng mấy lần dang dở
Mé hồn ta sóng nước vỗ phăng đầm

Bèo Bọt
ngâm trong rượu đắng tiếng cười
treo trên thác nhớ
dáng người truân chuyên

hồn phơi suối tóc bay nghiêng
hong mờ ký ức
thoáng hiền xa xưa

ghi trăm năm giấc ngủ thừa
khắc hờ huyền thoại
chiều mưa năm nào

bụi làn phố đỏ hư hao
hong vàng cổ sử xanh xao úa tàn

hâm bình trà nhạt chiều hoang
ủ tịch liêu
tưới mộ phần đạm-tiên

nhuộm đen tình mỏng ưu phiền
vẽ hình vân cẩu lời nguyền
chung thân

nghiêng vò thế sự trầm ngâm
say mèm bỉ thử (dư âm không màu)

sưởi lòng thiên cổ còn đau
ướp cay dĩ vãng
thiên thâu còn nồng

đúc lầu quốc sắc tàn vong
tạc hình nữ kiệt gọi hồn thuyền quyên

đáy cốc buồn dát tên em
thâu kinh vô tự vọng trầm chuông không

Võ Thạnh Văn