Vĩnh Tuấn
Hãy… Đừng…
Đừng như là tình nhân
Tình tan nát dập bầm
Hãy như là huyền thoại
Để tình đẹp trăm năm
Cứ coi như cố nhân
Tình sẽ giữ thật gần
Hãy như là nắng ấm
Để tình trải mênh mông.
Tháng 5 Quen Em
Tháng năm quen em phượng hồng chớm nở
Đỏ cả hồn ta đỏ cả tim ta
Mùa xuân đi qua tình yêu thật lạ
Ở chổ sau cùng nẩy lộc đơm hoa
Tình yêu em trao một trời mùa hạ
Đốt cháy tim nầy một thuở giá băng
Mỗi nơi thân quen mỗi con đường nhỏ
Bóng dáng liêu trai vẫn mãi chập chùng
Xin cảm ơn em mùa xuân tiền kiếp
Chim đã mang về hạt giống tình yêu
Cấy lên thân ta cây sầu rã mục
Nở ra vô cùng hạnh phúc thiên thu
Nơi chốn giá băng mặt trời vừa mọc
Em là vầng dương sưởi ấm cuộc đời
Ta xin nâng niu cuộc tình đến chậm
Em đã ân cần gửi tặng riêng ta
Xin
Xin đêm hãy ở với ngày
Sóng ở cùng biển, cây tươi cùng rừng
Xin em hãy ở với tình
Để ta đem hết tử sinh với người
Xin đất hãy ở cùng trời
Để đôi ta ở một đời với nhau.
Đỉnh Phù Vân
Thì thôi bốn bể xa gần
Trời trăng mây nước xoay vần mà chơi
Lên non gọi gió ru hồn
Tìm trong mạch đá xanh rờn rong rêu
Cũng như ánh nắng buổi chiều
Cũng như ánh nguyệt tiếng tiêu hao gầy
Đi đi cho hết kiếp nầy
Hôm này là mộng mai ngày sắc không
Dẩu rằng tim vẫn còn hồng
Đời nay đã thế còn mong nổi gì?
Đem cung đem kiếm bẻ đi
Rằng điên rằng dại xin ghi tạc lòng
Hỡi ôi chiếc lá trên không
Ngẩn ngơ bay lượn mấy vòng xanh xao
Chim kia lạc lối phương nào
Tiếng kêu vời vợi tan vào bóng mây
Chập chùng núi biếc ngàn cây
Ru hồn vào mộng ngủ say tuyệt vời
Tóc ai lộng gió tơi bời
Cho ta gửi một trận cười xót xa
Khác
Ban đêm khác với ban ngày
Như tôi khác với người thôi ấy mà
Trăng lên khác với trăng tà
Nên tôi mùa hạ. Người thời mùa đông
Chỗ đứng khác với chỗ nằm
Nên tôi vẫ cứ xa xăm với người
Buổi sáng khác với buổi chiều
Nên tôi vất vả một đời bên nhau
Sung sướng khác với niềm đau
Vĩnh Tuấn