Trúc Thanh Tâm

Truc Thanh Tâm

Vườn Chiêm Bao

Rồi em về mơ ước lạ
Anh đếm tình lên tuổi xanh
Miên man chiều đi bóng xế
Lang thang con nắng trên cành !

Cho đêm trở về đưa đón
Thành phố bật mắt hoa đèn
Hẹn hò công viên nghiêng bóng
Thời gian chìm ngủ như quên !

Tóc bay theo chiều gió lộng
Nắng đêm đọng giọt sương mềm
Mây bay qua hôn đầu phố
Trăng vàng rót ngọt môi em !

Anh về nhìn em ao ước
Mắt sáng tuổi đời yêu nhau
Một vòng tay chia hơi ấm
Lá ngủ trong vườn chiêm bao !

Dìu em đi từng bước chậm
Ngại ngùng đêm bỏ đi đâu
Anh xin nhánh vì sao sáng
Mắt em hẹn ước ban đầu !

Chờ mưa qua vườn tình ái
Đợi mùa xuân đến trổ bông
Em ơi. tình khơi biển rộng
Cho nhau trái cấm môi hồng !

Anh Và Em

Anh dòng sông êm ả
Em con thuyền về xuôi
Thời gian chờ ở bến
Anh và em ngỏ lời !

Tóc dài làn sóng lượn
Mắt ướt với ngàn xưa
Ướp tình anh hương gió
Em nói gì trong mưa !

Anh treo hoài nỗi nhớ
Khi thành phố lên đèn
Hoa nhà ai hương thoảng
Tương tư anh và em !

Bờ mi em khép lại
Là lúc anh mở lòng
Là lúc ta đắm đuối
Không gian và hư không !

Lại hương mùa hoa nở
Sương đọng lá đời xanh
Nhịp tim hòa nhịp thở
Mắt em cười mắt anh !

Đất trời như gần lại
Anh và em cũng gần
Ngoài kia đời rất trẻ
Anh cho em mùa xuân !

Ngọt Ngào Tình Quê

* Riêng tặng
Nhà thơ Kiên Giang,
Nhà văn Sơn Nam

Áo bà ba nét duyên thôn nữ
Muồi câu vọng cổ, lắc lẻo cầu tre
Nồi cơm sôi, nóc nhà lên sợi khói
Bìm bịp kêu con nước lớn về !

Vú sữa Cần Thơ, thơm nguồn sữa mẹ
Gừng cay, muối mặn nghĩa Bạc Liêu
Bình Thuỷ, Phong Điền mùa cam quýt
Vĩnh Châu, ngọt lịm nhãn hạt tiêu !

Khóm Bến Lức, mắt chờ mắt đợi
Má hồng đào, trái mận Trung Lương
Tiêu Hà Tiên, tình chàng ý thiếp
Mắm Châu Đốc, hương vị khó quên !

Than đước Cà Mau, ấm đời bếp lửa
Dừa Bến Tre, tươi mát phù sa
Nem Lai Vung, thuốc rê Cao Lãnh
Lụa Tân Châu, muôn thuở mượt mà !

Cua gạch son, luyến lưu Đất Mũi
Gạo Sóc Trăng, nước bạc Cái Côn
Ghé ăn hải sản, miền Rạch Giá
Thăm làng bè cá, miệt Long Xuyên !

Món đồng rùa, rắn… về Ngã Bảy
Mềm môi, từng múi bưởi Ô Môn
Canh chua, nước mắm hòn Phú Quốc
Nhâm nhi cùng rượu đế Trà Ôn !

Hãy biết ơn những gì ta đang có
Đất nuôi người, người giữ đất bao dung
Tiếng ru, nhịp võng đưa kẽo kẹt
Mỗi nhịp tim rung, nhớ cội nguồn !

Cám Ơn Buổi Chiều

Chiều nay em đi xuống phố
Mặt trời ngủ gật trên cây
Gió như tỏ tình với lá
Đong đưa cánh phượng nói gì !

Vô tư em đùa trong nắng
Lặng thầm ta giữa đám đông
Em như có gì bẽn lẽn
Gieo ta một chút chạnh lòng !

Cám ơn đời và nỗi nhớ
Em đi dáng nhỏ thật hiền
Ta xin làm người đứng đợi
Áo dài, nón lá che nghiêng !

Vẫn có tình đầu tha thiết
Nhìn qua một nụ cười duyên
Gió đang tỏ tình với lá
Ta đang nói gì với em !

Cám ơn buổi chiều ấm áp
Em như chim nhỏ bay về
Lòng ta từ lâu im vắng
Bây giờ bỗng có tiếng ve !

Con Gái Trảng Bàng

Bỗng dưng cơn mưa ập đến
Ta tấp vào trú mái hiên
Mời anh, vào nhà uống nước
Cám ơn em, sợ làm phiền !

Anh cứ tự nhiên, đừng ngại
Mẹ em dễ lắm, anh ơi
Ta nghe lòng mình phơi phới
Mưa như thơm cả đất trời !

Em đưa bàn tay vuốt tóc
Ta nhìn em gặp mắt buồn
Con gái Trảng Bàng, có khác
Áo bà ba quá dễ thương !

Mưa tạnh, anh xin tạm biệt
Có dịp, anh ghé nhà chơi
Nụ cười em còn đọng lại
Theo ta trên bước đường đời !

Năm sau, ta về chốn cũ
Không em, đời bỗng xa hơn
Ta nghe hồn mình mất ngủ
Cơn mưa ngày đó, đâu còn !
Hoàng Cúc

Tôi về trú dưới hiên mưa
Nhà bên hoàng cúc cũng vừa trổ bông
Sao em lại mặc áo hồng
Sao không áo của ngày hong tóc chiều

Tôi về buổi đó buồn hiu
Nhà em cửa đóng, gió reo cổng ngoài
Mình tôi và lá thu rơi
Ơi, màu mắt đợi tím trời nhớ nhung

Tôi về nghe giọt mưa lòng
Bên nầy sông, bên kia sông mịt mờ
Bây giờ cũng dưới hiên mưa
Đâu còn màu áo ngày xưa, tôi chờ

Tôi về làm kẻ trễ đò
Nhà bên Hoàng Cúc cũng vừa sang sông
Ngoài trời mưa, mưa trong lòng
Mùa thu đẫm ướt một dòng thơ đau !

Đường Phượng Bay

Anh bên thềm kỷ niệm thoáng mưa bay
Thơ mộng quá những ngày ôm sách vở
Trường lớp cũ còn một thời để nhớ
Những thân thương giờ cũng đã xa rồi !

Khoảng sân chung đàn bướm trắng rong chơi
Trăng nguyên thủy của một thời ngây ngất
Trang lưu bút như những cơn gió mát
Thổi theo anh vào ngày tháng giang hồ !

Anh yêu đời và vẫn cứ làm thơ
Như thuở chớm yêu tình len lén gọi
Ai cũng có thời si mê, vụng dại
Tuổi học trò nhen nhúm tập tành yêu !

Nắng lung linh, em thả tóc trong chiều
Anh ngóng đợi để đêm về thao thức
Viết pilot, nhớ thương màu mực tím
Mùa hạ về rộn rã tiếng ve ngân !

Đường phượng bay theo thời khắc bâng khuâng
Và một lúc anh thấy hồn bỏ ngỏ
Và một lúc anh thấy mình mắc nợ
Đến và đi cứ hụt hẫng trong tim !

Sợ xa người và sợ cả bóng đêm
Mong hoa nắng rỏ xuống đường hò hẹn
Nghe một chút hương thầm lưu luyến
Biết hờn ghen khi cảm nhận yêu người !

Về Lại Trúc Giang

Dừa vẫn xanh bốn dòng sông êm ả
Ba dãy cù lao màu mỡ quê mình
Chiều tháng sáu ta qua cầu Rạch Miễu
Chiến hữu mất còn qua cuộc đao binh !

Mái trường cũ em xa từ dạo đó
Ta nhìn quen màu phượng đỏ cuối ngày
Con ve lạc mùa hè ran tiếng khóc
Thuở học trò trôi biệt khỏi tầm tay !

Cầu Cái Cối có biết bao kỷ niệm
Chợ Tân Huề Đông nhộn nhịp bình minh
Đêm Tân Thạch mưa hoài cho tới sáng
Cù lao Minh bỏ lại góc ân tình !

Hồ Trúc Giang màu trăng huyền ảo quá
Người xa người sao biết được thủy chung
Con đường thẳng ta đi hoài chưa hết
Đừng nói chi những ngã rẽ vô chừng !

Bè bạn lâu ngày gặp nhau rối rít
Cây nhà lá vườn rượu đế lai rai
Hãy vui vẻ để quên bao phiền muộn
Bàn tới làm gì chuyện ở kiếp mai !

Vạn vật sinh ra luôn cần sự sống
Chuyện đổi dời như sáng nắng chiều mưa
Tình tri kỹ là món quà vô giá
Dù chung quanh ta còn lắm trò đùa !

Khi trái đất chưa có ngày tân thế
Nên con người chưa hết những ước mơ
Ai khanh tướng công hầu ta dân dã
Khôn ba năm dại chỉ đến một giờ !

Quê Ta Mênh Mông

1.
Vẫn những ngày tháng xa xưa. Cái không khí thật ẩm, Cần Thơ vẫn còn những cơn mưa đưa tới buổi chiều thật buồn. Nỗi buồn bây giờ có lẽ thật vô cớ, nỗi cô đơn để rồi cũng đến thế thôi. Đêm cũng vẫn là đêm của bến Ninh Kiều có dòng sông Hậu trôi ngang bồng bềnh, có những mái chèo khua nước trên sông từ những ghe trái cây từ miệt vườn đưa ra chợ sớm.
Một thằng bạn đi xa, người yêu nó nhớ. Bây giờ ta ngồi đây, ly cà phê đen thật đắng. Ta lắng tiếng thời gian qua màn khói thuốc tan không. Em hãy nói, để rồi ta cũng nói. Nói gì đây em, cho những cuộc tình hẹn ước bao năm, ôi thiết tha và nhiều hờn dỗi…
Ánh mắt thật đam mê, con gái thật dễ thương, ngày tháng trong ta bây giờ xa xôi quá. Một hữu lý để rồi ta chua xót cho ta, để rồi chua xót cho em. Ta không dám nghĩ là chua xót cho tất cả, vì chỉ có ta và em mới hiểu được nỗi khổ nầy.
Em hãy nói và nói như ta, nói như ngày nao tình trao ước hẹn. Đừng bao giờ để một ý tưởng buông trôi. Em hãy nhớ và nhớ thật nhiều, chỉ đôi ta và riêng đôi ta nên nhớ. Em đừng khóc cho chua xót lòng ta, hãy an ủi nhau trong ngày dài dâu bể. Em nói đi, em nói đi ngày tháng của đôi mình …

2.
Nhận diện đi em, nhận diện đi em, nhận diện cho rõ những biến đổi trên quê hương chúng mình. Thời gian cứ chồng chất, đời ta vẫn bộn bề… Ba trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua nhận thêm một tuổi, để rồi kế tiếp những lo toan, những bôn ba vây quanh cuộc sống.
Sài Gòn vẫn khói mù, thành phố vẫn còn những xa hoa và diêm dúa, thành phố vẫn còn đầy trời khói bụi, mưa dầm.
Ta vẫn chưa quên tiếng lộc cộc của xe ngựa, mồ hôi nhuễ nhại của những bác xích lô, tiếng rao hàng rong mời mọc cùng tiếng mì gõ vang xa ở những khu phố nghèo về đêm. Thật bình yên, thật đơn sơ nhưng chan chứa tình người.
Em còn đi học, áo trắng còn đẹp sân trường. Ta nhớ mãi trong đời những ngày dài ta đi mua chữ nghĩa. Ta mua được gì? Ta vẫn còn văng vẳng bên tai lời thầy ta ngày nào. Nhưng cuộc sống đã đưa ta đi xa thực tế…

3.
Người tình ơi, hãy nói đi em, hãy nói đi em ngày mai đời mình chung bóng, về quê xưa che rợp bóng dừa. Dòng sông yêu thương vẫn triền miên con nước, có hoa lục bình tim tím thật đơn sơ. Áo bà ba, chiếc cầu tre đẹp mãi tình quê. Em vẫn chưa chồng, ta trai chưa vợ, hương bưởi bay theo vạt nắng hẹn câu thề.
Nghe mùi rạ cháy, nhìn cánh cò trắng chao nghiêng, thảm lúa xanh xa tít chân trời, mùa nước nổi màu mỡ phù sa, gió thanh bình còn vang lời ru của mẹ… Tình yêu người, ta giữ mãi trong ta. Thương lắm làng, thôn nơi chôn nhau cắt rún. Ta yêu người, ta yêu em và những chiếc áo dài bay bay trong gió. Ôi, hồn quê thân thiết cả đời ta. Đêm trăng tháng giêng êm ả, câu vọng cổ muồi tai còn đậm sâu thương nhớ trong tình người, sông núi đất phương Nam.
Nhớ về Thăng Long thương người xưa mở cõi, cho đời đời hùng tráng chiến sử ca. Hãy nối vòng tay cho niềm đau bay khỏi, người yêu người như chưa lần gian dối. Mấy ngàn năm văn hiến, biết bao mồ hôi, xương máu, sự hy sinh cho dãy đất hình cong chữ S từ Nam Quan tới mũi Cà Mau hòa nhịp cùng vùng đảo quê hương thành một bức tranh sinh động. Rừng núi bạt ngàn, đồng bằng phì nhiêu hương lúa, biển đông muôn trùng sóng vỗ đang cất cao tiếng hát vẫn luôn tự hào cho một thế đứng Việt Nam.

Về Nguồn

Tổ tiên xa xưa mở cõi
Hòa bình, độc lập hôm nay
Máu, xương trộn pha vào đất
Nuôi cây xanh lớn từng ngày

Còn người, ruộng đồng, rừng, biển
Là còn tất cả quê hương
Qua mấy ngàn năm văn hiến
Dân mình chịu lắm nhiễu nhương

Tự do thêm hồng ngọn lửa
Sáng ngời những cuộc đấu tranh
Công bằng chưa vào thực tế
Làm sao có được đất lành

Hãy giữ sáng trong tiếng Việt
Những gì tổ quốc ghi công
Thế hệ bây giờ phải nhớ
Đừng quên nòi giống Tiên Rồng

Trái đất ngày thêm nhiễm độc
Làm người phải có niềm tin
Xã hội, dối gian lắm kiểu
Đâu ai lừa được chính mình

Lý tưởng nở hoa trí thức
Đời còn nghịch lý cuộc chơi
Lương tâm như đang đánh thức
Yêu thương trong mỗi con người

Đi qua sông dài mới biết
Chỗ nào bồi lở cạn sâu
Đi qua tình người mới biết
Nghĩa nhân rút ván qua cầu.

Phú:
Trong Cuộc Sống Nầy

Vốn,
Lời thật mất lòng
Trung ngôn nghịch nhĩ
Mắt quen thấy toàn kẻ a dua
Tai thường nghe những lời hoa mỹ .

Bởi vậy cho nên,
Mới vừa khen lỗ mũi nở phồng
Khi vỡ lẽ mặt mày bí xị
Tối ngày ôm đống thành tích ba hoa
Năm tháng học mớ giáo điều duy lý
Tưởng vươn vai lột xác thành rồng
Nay rụt cổ lộ hình thành quỷ
Đêm chiêm bao thấy bạch mã cao phi
Ngày tỉnh mộng nhìn kim quy trì trệ
Dân đen vẫn còn khổ cực lầm than
Quan lại thường lúc say sưa bí tỉ
Kêu gọi hy sinh đầy ngõ truyền đơn
Hét hò yêu nước trên bàn hội nghị
Lòng chẳng chút vị tha
Bụng chỉ toàn ích kỷ .

Mặc cho,
Dân bữa no bữa đói, phận nghèo nay ốm mai đau –
lãi “đít đui” cầm cửa bán nhà
Quan tiệc nhỏ tiệc to, chức trọng tiền hô hậu ủng –
của đút lót mua quyền mua ghế
Dân khóc não lòng
Ông cười khoái chí
Lúc bình yên lớn tiếng khoe danh
Khi hữu sự lại lo mất bị
Núp váy quần bản mặt tham quan
Chui xó xĩnh tấm thân ” quyền quý “.

Vì thế,
Quốc gia nghèo cứ hoàn nghèo
Quốc tế thị khinh vẫn thị .

Tại sao ư,
Kiểu làm ăn giật gấu vá vai
Hàng buôn bán đầu voi đuôi tí
Lừa được ai cứ lừa, đâu từ chiêu tráo đấu tráo cân
Nịnh được ai cứ nịnh, chẳng ngượng kiểu nâng bi nâng ” dế “.

Nay,
Muốn được tự cường
Chớ nên tự kỷ
Dân chúng là giậu phên đất nước,
muốn nhiệt tâm phải biết ủi an
Hiền tài là nguyên khí quốc gia,
coi chất xám ấy điều trọng quý
Trị dân phải có nhân tâm
Giữ nước cũng cần nghĩa khí .

Đừng để,
Ngọn lửa tàn làm sượng nồi cơm
Con sâu đục làm hư đốt mía !

Việt Nam Mến Yêu

Muôn đời đẹp mãi Thăng Long
Tháp Rùa trầm mặc sông Hồng êm trôi
Nam Quan biên ải đâu rồi
Lên trời ngọn khói hồn chơi vơi hồn .

Vọng từ Thiên Mụ tiếng chuông
Tràng Tiền nhớ áo tím buồn phượng bay
Sông Hương ai đợi chờ ai
Trăng yêu thả mộng xuống bài thơ yêu .

Còn nhau ánh mắt trông theo
Nhớ xưa nhạc ngựa lá reo bên đường
Xa người để nhớ để thương
Sài gòn muôn thuở tình vương vấn tình .

Trả Em Rừng Núi Ta Về

Một mảnh trăng non treo lơ lửng
Rừng núi quanh ta bỗng chợt già
Thoang thoảng hương đưa từ góc khuất
Ta ngồi đếm lại chặng đường xa !

Rượu cạn bầu, bạn ta say ngủ
Sống, chết treo hờ phía vực sâu
Bể dâu dời đổi như thay áo
Đừng nói yêu nhau đến bạc đầu !

Cây muốn yên gió chưa ngừng thổi
Mọi thứ trên đời dễ bán mua
Chuyện xưa mưa nắng mà không cũ
Nghĩ chuyện nay còn lắm trò đùa !

Mai kia mốt nọ quên tiếng suối
Quên một người ánh mắt trông theo
Ta về quê cũ chiều mưa đổ
Nhớ bước chân ai vội xuống đèo !

Thôi cứ xem như chưa gặp gỡ
Và, một hôm trúng gió nỗi buồn
Giữ mãi màu lan trong mắt ướt
Xa rồi còn đọng chút mưa thơm !

Mùa Xưa
Còn Ta Đứng Lại

1. Dòng Thạch Hãn

Mịt mù khói chiến chiều mưa
Mắt em rớt hạt chảy thưa xuống lòng
Trôi cùng Thạch Hãn mênh mông
Đêm chia ly đó mặn nồng phố hoa
Cổ thành vững với phong ba
Áo em rợp trắng hồn ta, Nguyễn Hoàng !

2. Đêm Mỹ Tho

Nhà thờ rớt lại tiếng chuông
Tóc em che khuất nỗi buồn trong ta
Áo dài ôm trọn dáng hoa
Tình ru điệu nhớ mây xa phía trời
Tự dưng đời bỗng tuyệt vời
Mỹ Tho đêm ấy bồi hồi sáng nay !

3. Bến Thủ Thiêm

Nắng vàng hôn nhẹ hàng cây
Ta ngồi xe ngựa một ngày không em
Cuối cùng xuống bến Thủ Thiêm
Cà phê đá bụi, phố nghiêng bóng dài
Chiếc solex đậu chờ ai
Giọt thời gian rụng chim bay cuối chiều !

4. Phố Thủ Thừa

Ta về phố cũ đìu hiu
Em đâu, chỉ sóng lá reo trên cành
Thủ Thừa mây trắng trời xanh
Quên ta lạc giữa khúc quanh tình đời
Sau lưng bỗng có tiếng cười
Cám ơn trời đất, hai người còn nhau !

5. Mưa Củ Chi

Củ Chi bốn mươi năm sau
Tóc tơ ngày đó nghe đau điếng lòng
Mùa thi em bước theo chồng
Ân tình mắc cạn giữa dòng nhân duyên
Ngoài kia phố đã lên đèn
Nhớ em ta lại nghe thèm mưa xa !

6. Qua Long Hồ

Sông Tiền nước đỏ phù sa
Long Hồ đò nhỏ ta qua miệt vườn
Em cười nheo mắt dễ thương
Bên nhau quên mất hoàng hôn lâu rồi
Trường xưa, Tống Phước Hiệp ơi
Trong ta đọng mãi một trời tiếng ve !

7. Chuyện Ngày Xưa

Gió lùa cong mấy ngọn tre
Rủ nhau trốn kiếm, ra hè chơi u
Em thua khóc mắt sưng vù
Ta thương biết mấy tóc xù bảy ba
Bây giờ hai đứa chia xa
Con sông phía lở tình ta chẳng bồi !

Ngày Tháng Lạ Trên Tay

Chiều không em uống cà phê thấy đắng
Trời nghiêng mây óng ả sợi nắng vàng
Tim còn đập là biết mình còn sống
Một chữ ngờ luôn có ở thế gian

Ta còn lại chút tình em bám víu
Thương thân ta trong cuộc sống quá thừa
Thời hoạn nạn cùng uống chung ly rượu
Rồi bây giờ quên lãng những ngày xưa
Em xõa tóc cho đời còn nhan sắc
Áo dài đen duyên dáng của hôm nào
Mắt khẽ chớp đưa mộng về với mộng
Cho vườn tình thắp sáng những hồn sao

Ta xa em khi mùa thu chưa tắt
Đếm trên tay ngày tháng lạ vô cùng
Đau khổ nhiều nên không còn nước mắt
Khi vô tình đã khóc chuyện người dưng

Em có thấy quanh ta nhiều phiền phức
Trái đất ngày càng đánh mất màu xanh
Bởi ta trót sinh lầm vào thế kỷ
Người giết người trong thực tế hôi tanh !

Yêu Người
Yêu Cả Buồn Vui
* Tặng những mối tình trái ngang

Xin chị đừng để nhớ triền miên
Cho tháng ngày dài, dài thêm mòn mỏi
Lời yêu chị, tôi chưa hề gian dối
Trong lòng tôi, chỉ có chị là riêng

Cứ mỗi lần chị gọi bằng em
Sao tôi thấy buồn hơn trong mắt chị
Tóc chị xõa, kéo hồn tôi huyền bí
Đêm sẽ dài trong khói thuốc miên man

Chị ngập ngừng khi gọi bằng tên
Chính là lúc chị yêu tôi nhiều lắm
Chị cố nén tình mình trong câm lặng
Là vô tình, giết chết cả đời nhau

Thời gian nào dỗ ngọt nụ hôn trao
Tình đầu đời, trái tim bối rối
Tôi yêu chị nào đâu có tội
Chị dối lòng, lệ tuyệt vọng tràn môi

Yêu một người là yêu cả buồn vui
Biết được, mất khi tình trên lối rẽ
Mai mốt đây, chắc sẽ nhiều buồn tẻ
Chôn kỷ niệm sầu, xin gọi cố nhân

Giây phút bên nhau đời mãi vô cùng
Tôi hạnh phúc băng mình vào cuộc chiến
Những cánh thư, còn một câu trìu mến
Chiến tranh vô tình, phải sống nghe anh !

Tóc Em
Thơm Nắng Sài Gòn

Chiều của dạo nào xa lắm
Bên góc Vương cung thánh đường
Người ta bên nhau cầu nguyện
Chúng mình xưng tội lỡ thương

Em mở lòng trang lưu bút
Thư tình mực tím mồng tơi
Hương của một thời con gái
Tràn về ngập cả hồn tôi

Em kề vai tôi thỏ thẻ
Trên cành chim hót xa xa
Phượng hồng trên môi em đỏ
Một thời áo trắng Văn khoa

Chiều nay áo bay dưới phố
Khung trời xanh lá me non
Mùa xưa còn tôi đứng lại
Tóc em thơm nắng Sài Gòn .

Rượu Tình
Ta Uống Cùng Em

Vườn tình đâu cũng quen hơi
Đèn khêu ngọn nhớ một thời chưa quên
Tóc thề xưa tuổi thần tiên
Trên hàng mi khép đêm huyền diệu mây

Bên vùng mắt biếc ta say
Nét tình lồng lộng áo bay phía trời
Xa cành từng chiếc lá rơi
Bướm xa bến đợi theo đời lãng du

Tình nhau mấy ngã tương tư
Yêu nhau từ độ lối thu nhuốm buồn
Vẫn còn em với con đường
Vẫn còn sông để nhớ thương nhịp cầu

Vớt giùm ta nhánh bể dâu
Cho ngàn xưa với ngàn sau nối liền
Rượu tình ta uống cùng em
Để nghe trời đất đảo điên lâu rồi !

Về Lại Trúc Giang

Dừa vẫn xanh bốn dòng sông êm ả
Ba dãy cù lao màu mỡ quê mình
Chiều tháng sáu ta qua cầu Rạch Miễu
Chiến hữu mất còn qua cuộc đao binh !

Mái trường cũ em xa từ dạo đó
Ta nhìn quen màu phượng đỏ cuối ngày
Con ve lạc mùa hè ran tiếng khóc
Thuở học trò trôi biệt khỏi tầm tay !

Cầu Cái Cối có biết bao kỷ niệm
Chợ Tân Huề Đông nhộn nhịp bình minh
Đêm Tân Thạch mưa hoài cho tới sáng
Cù lao Minh bỏ lại góc ân tình !

Hồ Trúc Giang màu trăng huyền ảo quá
Người xa người sao biết được thủy chung
Con đường thẳng ta đi hoài chưa hết
Đừng nói chi những ngã rẽ vô chừng !

Bè bạn lâu ngày gặp nhau rối rít
Cây nhà lá vườn rượu đế lai rai
Hãy vui vẻ để quên bao phiền muộn
Bàn tới làm gì chuyện ở kiếp mai !

Vạn vật sinh ra luôn cần sự sống
Chuyện đổi dời như sáng nắng chiều mưa
Tình tri kỹ là món quà vô giá
Dù chung quanh ta còn lắm trò đùa !

Khi trái đất chưa có ngày tân thế
Nên con người chưa hết những ước mơ
Ai khanh tướng công hầu ta dân dã
Khôn ba năm dại chỉ đến một giờ !

 

Trúc Thanh Tâm