Trần Yên Thảo
Sao Lạc Tầm Dương
* Kính tặng Bạch Cư Dị
Vùi trong hệ lụy cõi người
Đem hờn đất Trích gởi người Tầm Dương
Giọt sầu lắng xuống Sông Tương
Xót thương kỹ nữ càng thương nỗi mình
Trường An luống những vô tình
Chưa chi đã vội xóa hình cố nhân
Bóng tà chụp xuống hồng nhan
Khác đâu đất Trích chôn chân sông hồ
Bạc đầu ai khóc trong thơ
Và ai tóc trắng còn mơ mộng gì
Âm xưa chết với xuân thì
Còn nghe đứt ruột tiếng tỳ bà ơi!
Cạn dòng tâm sự đầy vơi
Mới hay đồng điệu từ nơi sơ huyền.
Lục Bát Trần Yên Thảo
Phàm Tình
Núi khai trăm mạch xuống rừng
từ vô thủy đã chưa từng đầy vơi
lạch nguồn cá nhởn nhơ bơi
hóa ra cớ sự ở nơi phàm tình.
Đất Quê
Tạ ơn công đức muôn loài
đất vui chơi rộng đến ngoài vô biên
bây giờ tôi rất bình yên
chia trong trời đất cõi riêng đất trời.
Lỗi Nhịp
Sông đi hụt hẫng giang đầu
buổi hồng hoang lỡ bắc cầu vô chung
ta từ mộng mị lung tung
nhịp Nam Kha rớt vào cung Nghê Thường.
Bờ Nước Đục
Sông về gọi thức hồn ma
lao xao cỏ mộ vài ba tiếng cười
ngàn năm bên lở bên bồi
nước sông khó rửa lòng người bên sông.
Hạt Bụi
Cá nằm trên cạn chờ mưa
Vũ môn đã quá còn chưa thành rồng
ngờ thương em bậu khóc ròng
hóa ra hạt bụi giữa tròng con ngươi.
Chiếu Trăng
Tiếng cười xé lụa đầu non
tan trong vô lượng hãy còn vọng âm
mảnh trăng tơ rọi chiếu nằm
chưa nghe đá nói ngàn năm còn chờ.
Soi Gương Thấy Giặc
Sơn khê phá vỡ mạch nguồn
từ khi khói bếp rẫy ruồng nồi niêu
vỏ sò chứa chấp ruột nghêu
đường tơ kẽ tóc đã phiêu dạt rồi.
Lối Trăng
Thỏng tay xách dép qua rừng
thương cây cỏ
vốn chưa từng nghỉ ngơi.
Sánh vai tiều lão vui chơi
trăng
không tỏ lối
về nơi không về.
Hạt Bụi Đường Gươm
Bụi hồng chưa bén lò cừ
đem thân mê muội, mê từ thiếu niên
đón đường gươm của tự nhiên
đã nghe buốt lạnh nhiều thiên thu rồi.
Cõi Vô Tình
Tôi giờ đối diện tôi xưa
đầy vơi chén rượu trăng chưa qua đầu
trăng nằm đáy chén nông sâu
trăng không ý rọi, chén nào dìm trăng.
Cát Sông Và Dấu Rùa
Sông trôi lắp kín Hà đồ
gió vi vút cuốn mịt mờ Thái hư
Rùa bò,
xóa dấu Lạc thư
trong mong quạnh ấy
dường như có người.
Canh Bạc Dương Gian
Trận cười lem lấm bi hài
vui chơi cốt chỉ một vài canh thua
rùng mình, cắn phải khế chua
tôi khoanh tay lại, kính thưa loài người.
Sông Về
Đã điêu tàn khắp thương du
thì còn đâu
bóng
rừng thu xứ Đoài
Con sông
ngơ ngác thở dài
Núi rừng trôi dạt
đã
ngoài thiên thu.
Gương Thiên Cổ
Hóa từ bóng gió hình sương
tóc thiên thu xõa trước gương Vân đài
non cao đơn độc dài dài
tình em khuất núi từ ngày sơ sinh.
Bên Đường Tây Du
1.
Vui đời tóc trắng hoa niên
từ nơi gấm vóc đã quen điêu tàn
kịp khi lìa bỏ Địa đàng
trồng cây chuối ngược cho Càn khôn quay.
2.
Gót rong chơi chạm đất này
con sông trái núi phơi bày ruột gan
cười từ hội ngộ cười vang
còn nơi cuối đất lang thang sá gì.
Nụ Cười Đắc Đạo
Chuồn chuồn lượn bến sông đầy
bung thùa kẽ tóc bỏ ngoài chân tơ
sóng khoan nhặt, chèo bâng quơ
nhà sư đắc đạo lẳng lơ cười tình.
Lặng Thinh Cát Đá
Chớp đôi cánh mỏng vàng hoe
giữa rừng thu, một tiếng ve lạc đề
lời phàm ý thánh vụng về
lâu nay cát đá chưa hề bận tâm.
Hành Tinh
Không Thái Dương
Sãi tay nằm giữa hai bờ
con giun độn đất qua gò Kim Sa
một ngày trên xác thân ta
dường như trái đất quay ba bốn vòng.
Bờ Hư Thực
Nụ cười tắt lịm trong gương
vải thưa đem hứng giọt sương trăng tà
tội cho cơm áo ta bà
mò trăng không thấy hay là không trăng.
Điệu Gõ Bát
Bóng trăng
trêu cợt đường về
tay khua bát rỗng
chưa hề khổ tu
Ta giờ
xõa tóc
ngao du
Mặc cho
thần khí
đánh đu xác phàm.
Núi Hoa Quả
Rừng mê mãi cuộc tình buồn
trái khô chưa rụng mắt còn lim dim
ngủ vùi trước động Thủy Liêm
nghe trong gươm giáo lặng im vô cùng.
Trả Áo
Bóng đâu chợt dẫm lên hình
con chim sâu nhỏ giật mình bay xa
Áo tu trút lại chùa xa
phớt lờ tiểu dị bỏ qua đại đồng.
Tình Si
Từ khi nếm trả đòn thù
đã đôi ba lượt bung dù toan đi
tôi mê muội đứng hồ nghi đất trời
đâu ngờ si kẻ tình si
Bên Đường
Ghé qua trái đất tìm em
hay ra phần số đã lem luốc rồi
bên đường ghé tạm chiều ngồi
ngắm son phấn cũng đã đời mắt xanh.
Núi Vẫn Rong Chơi
Núi xanh khẩy cười biển khó
Bon chen để lỡ xuân thì.
Đốt đèn núi về chơi phố
Và khinh kẻ hái rau Vi.
Núi vẫy chào người xuống núi
Tinh si gác lại non Tây.
Đi đâu cũng là cố xứ
Lựa lời nói với cỏ cây.
Cửa lấp sông bồi mấy độ,
Núi xanh chợt vỗ vai mình
Kêu nhau đốt đèn xuống phố,
Trẻ già thấy núi bình sinh.
Bất kể sao dời vật đổi,
Mặc tình biển cả nương dâu,
Thong dong cuối trời vô ngại,
Núi ngồi kể chuyện ngàn sau.
Sự tình ai quên, hỏi núi,
Mấy ngàn năm vẫn xuân thì.
Vỗ ngực núi cười thích chí,
Và khinh kẻ hái rau Vi.
Điệu Gõ Bát
Bóng trăng
trêu cợt đường về
tay khua bát rỗng
chưa hề khổ tu
Ta giờ
xõa tóc
ngao du
Mặc cho
thần khí
đánh đu xác phàm.
Núi Hoa Quả
Rừng mê mãi cuộc tình buồn
trái khô chưa rụng mắt còn lim dim
ngủ vùi trước động Thủy Liêm
nghe trong gươm giáo lặng im vô cùng.
Trả Áo
Bóng đâu chợt dẫm lên hình
con chim sâu nhỏ giật mình bay xa
Áo tu trút lại chùa xa
phớt lờ tiểu dị bỏ qua đại đồng.
Tình Si
Từ khi nếm trả đòn thù
đã đôi ba lượt bung dù toan đi
đâu ngờ si kẻ tình si
tôi mê muội đứng hồ nghi đất trời
Bên Đường
Ghé qua trái đất tìm em
hay ra phần số đã lem luốc rồi
bên đường ghé tạm chiều ngồi
ngắm son phấn cũng đã đời mắt xanh.
Lạc Ảnh
Lưới vung toan chụp đất trời
bắc cầu vô lượng tìm nơi vô bờ
một thời hoang phí đường tơ
tả tơi xác nhện bây giờ vong thân.
Non Tự Tại
Ngày xanh nổi lửa vui chơi
phất cờ gióng trống quạy nơi ba đào
khi về rách nát chiến bào
núi xanh cười ngất trên đầu núi xanh.
Tuổi Trăng
Tai bay vạ gởi đã nhiều
mặc cho khăn áo trăm chiều gió đưa
ta ngồi đây tự rất xưa
mấy ngàn năm bóng nguyệt chưa hề mờ.
Mộng Trang Sinh
Cựa mình, hạt bụi chơi rong
hóa thân con bướm vờ trông nhau cười
mang râu đội mũ về đời
nằm mơ chung giấc với người đang mơ.
Cuộc Chơi Chiến Quốc
Người Chiến Quốc đã già nua
đơn thân múa gậy trong mưa chờ thời
gầy sòng tái diễn cuộc chơi
mặc cho sông núi qua đời đã lâu.
Lửa Xuân Thu
Sắc thần tiều tụy trong gương
ngựa thiên tử mỏi yên cương đã chùng
lửa Xuân Thu vẫn bập bùng
gươm đao lặng lẽ trong rừng gươm đao.
Núi Vẫn Rong Chơi
Núi xanh khẩy cười biển khó
Bon chen để lỡ xuân thì.
Đốt đèn núi về chơi phố
Và khinh kẻ hái rau Vi.
Núi vẫy chào người xuống núi
Tinh si gác lại non Tây.
Đi đâu cũng là cố xứ
Lựa lời nói với cỏ cây.
Cửa lấp sông bồi mấy độ,
Núi xanh chợt vỗ vai mình
Kêu nhau đốt đèn xuống phố,
Trẻ già thấy núi bình sinh.
Bất kể sao dời vật đổi,
Mặc tình biển cả nương dâu,
Thong dong cuối trời vô ngại,
Núi ngồi kể chuyện ngàn sau.
Sự tình ai quên, hỏi núi,
Mấy ngàn năm vẫn xuân thì.
Vỗ ngực núi cười thích chí,
Và khinh kẻ hái rau Vi.
Trần Yên Thảo