Trần Kiêu Bạc

Chưa Phút
Bình Minh Cho Mẹ

Chưa hừng đông, giọt nắng mới chưa rơi
Mẹ đã thức ngồi im trong khung cửa
Cây đèn dầu lụn tim còn như cháy đỏ
Chưa tiếng chim chào gọi sớm bình minh

Cứ một ngày qua cau lại hết xanh
Những lá trầu vàng ươm màu lá chết
Gió xô cửa vào Mẹ còn không biết
Mẹ lo đời con lên thác xuống ghềnh

Mỗi ngày thường chỉ có một rạng đông
Mấy mươi năm chưa bình minh cho Mẹ
Đêm chưa qua, đêm đầm đìa nỗi nhớ
Ngày chưa đi, ngày đeo đẳng u sầu

Như thế mỗi ngày, không biết bao lâu
Mẹ thức sớm ngồi im trong khung cửa
Gió lạnh xô vào, gió lùa mặc gió
Lặng lẽ buồn, Mẹ đợi phút bình minh!

Nhìn Lại

Cuối mùa còn một chút mưa rơi
Hạt nhớ, hạt thương, hạt ngậm ngùi
Mai sau có trầm mình trong nắng
Vẫn nhớ mưa buồn rớt lẻ loi

Tạ

Tạ ơn đời rót máu về tim
Tạ tình em khóc ướt vai mềm
Tạ từ đêm thức cho trời sáng
Tạ lòng nguyệt quế tỏa hương quen

Không Đề

Không giờ, không thấy số không
Đồng hồ đã vẽ hai vòng mười hai
Đêm không em để đêm dài
Không giờ, không cả lòng ai đợi chờ!

Nghĩ Về Một
Nơi Không Quên

Chiều xuống lặng im bên nầy chân trời
Nghe nhớ quá bên kia chiều Hà Nội
Một cõi lòng xa quê buồn vời vợi
Một nửa đời xao xác lá thu phai

Đâu cần gọi tên Hà Nội của ai
Nghe vị chua là thấy hàng cây sấu
Nghe hương thơm biết tan mùi hoa sữa
Ngần ấy thôi mà thương nhớ lên đầy

Ngày qua nhanh chưa kịp thấy mặt trời
Đêm co ro lời than van của phố
Chải lại tóc cho đường ngôi chia nửa
Một nửa giận hờn, nửa khác bao dung

Xin trở về những con phố tình nhân
Hà nội vươn vai lớn trong trí nhớ
Những người tình đổi trao hương trong gió
Chờ đêm tàn đốt lửa sưởi lòng nhau

Hà nội ơi! đời khi biển khi dâu
Người vẫn sáng những tia trăng vằng vặc
Tôi mơ chạy theo gió muà Đông Bắc
Về lại Hà thành nhìn gót đỏ chân ai

Hà nội theo tôi ở mãi bên nầy …..

Khi Trái Bóng Còn Lăn

Một tháng trời trái bóng lăn không nghỉ
Lòng nôn nao chờ đợi cũng theo về
Ai đếm được số người gần một tỷ
Dán mắt vào trận đấu với đam mê

Những ngạc nhiên, lo âu rồi đau khổ
Truyền cho nhau những cảm xúc lạ thường
Khi đường bóng lao đi như xé gió
Màu da nào cũng chung một quê hương

Nào ai biết khối bê tông vẫn đổ
Và ai hay hoàng đế cũng băng hà
Đang trị vì, những ông vua áo đỏ
Để “ thần dân hâm mộ “ những xót xa

Không ai ngờ sắc vàng xanh muôn thuở
Thường dịu dàng ôm khúc nhảy Samba
Bị nghiền nát dưới xe tăng cũ kỹ
Gởi ngàn năm mối nhục khó phai nhòa

Màu áo trắng xứ sương mù lãng mạn
Nơi hát đầu tiên bản nhạc bóng tròn
Chú gà trống Gaulois quên gáy sáng
Vẫy tay chào làm sân cỏ buồn hơn

Hạt ngọc đen Châu Phi đành giã biệt
Tim Howard cũng vội vã ra về (*)
Trong mưa lệ tiếng than dài không hết
Khán giả buồn Hè sao lạnh tái tê

Cúp Thế Giới cho ta nhiều bài học
Rằng vinh quang cũng có lúc suy tàn
Trong nụ cười luôn có thêm tiếng khóc
Có lúc bóng vào, khi vọt xà ngang

Cười reo vui đường bóng bay kẽ chỉ
Lệ lại rơi đau ở chấm phạt đền
Để thấy đời toàn những điều vô lý
Mãi xoay tròn theo hai chữ “xui hên”

Nếu quả bóng bỗng dưng mà nói được
Sẽ bảo: Đời có lúc đỏ lúc xanh
Buồn khi thấy bóng va vào cột dọc
Vui vỗ tay lúc bóng lọt khung thành

Những xảo quyệt không còn nơi để sống
Những tinh ranh sẽ ra khỏi đời thường
Sân cỏ luôn mang màu xanh hy vọng
Bóng là cuộc chơi, không phải chiến trường

Không cần biết ai đã thành vô địch
Áo sọc màu xanh hay cổ xe tăng
Chỉ biết đời có khi vầy khi khác
Thì nói chi đến thành bại thăng trầm

Bóng vẫn lăn mỗi ngày như hơi thở
Chân sút vẽ hình áo lụa vai thon
Niềm đam mê đầy theo từng nỗi nhớ
Như ngàn năm trái bóng mãi căng tròn!

(*) Thủ môn nổi tiếng của Hoa Kỳ ở World Cup 2014

Thì Thầm Với
Hương Cà Phê Khuya

Đêm ngủ lâu rồi, thức mãi cà phê
Đêm chờ sáng, cà phê buồn chờ sáng
Chừng khuya lắm, cà phê nghe khuya lắm
Giọt giọt buồn trong đáy cốc lặng im

Cà phê ơi ! Sao thức mãi đêm đen
Hay để lòng cà phê đen thêm nữa
Khuya ở bên nầy, bên kia sáng tỏ
Hai khoảng trời, một tâm sự như nhau

Hương cà phê làm mình nhớ nhau lâu
Giọt đen nhớ, giọt đen thương còn đọng
Mùi hương quen đang tần ngần trước cổng
Chợt uà vào qua cửa sổ nhà ai

Sàigòn sáng rồi mà khuya lắm Cali
Ai một mình, mình một mình đơn chiếc
Nếu không hương cà phê nào ai biết
Có hai ngươi đang da diết nhớ nhau?

 

Nghĩ Về
Một Nơi Không Quên

Chiều xuống lặng im bên nầy chân trời
Nghe nhớ quá bên kia chiều Hà Nội
Một cõi lòng xa quê buồn vời vợi
Một nửa đời xao xác lá thu phai

Đâu cần gọi tên Hà Nội của ai
Nghe vị chua là thấy hàng cây sấu
Nghe hương thơm biết tan mùi hoa sữa
Ngần ấy thôi mà thương nhớ lên đầy

Ngày qua nhanh chưa kịp thấy mặt trời
Đêm co ro lời than van của phố
Chải lại tóc cho đường ngôi chia nửa
Một nửa giận hờn, nửa khác bao dung

Xin trở về những con phố tình nhân
Hà nội vươn vai lớn trong trí nhớ
Những người tình đổi trao hương trong gió
Chờ đêm tàn đốt lửa sưởi lòng nhau

Hà nội ơi! đời khi biển khi dâu
Người vẫn sáng những tia trăng vằng vặc
Tôi mơ chạy theo gió muà Đông Bắc
Về lại Hà thành nhìn gót đỏ chân ai

Hà nội theo tôi ở mãi bên nầy …..

Nhớ Biển Xa

Xa rồi nhớ quá biển ơi
Nhớ vuông cát giấu chân người đi qua
Đưa tay với lấy biển xa
Đem từng con sóng làm quà cho ai
Tay ôm biển chẳng muốn rời
Một mình một biển một người một đau
Chia tay nhớ biển hôm nào
Biển tung sóng trắng sóng trào biển xanh
Chút riêng nước mặn để dành
Gởi tình nhân để cho tình mặn thêm
Thấy trong lòng biển êm đềm
Đau, nhưng lòng thấy tịnh yên không cùng
Hỏi thăm biển có xanh không?
Còn xanh, chắc biển hiểu lòng tôi đau !

Lục Bát Bốn Câu

Thăm Mộ Mẹ

Về thăm mồ Mẹ gió đong đưa
Mưa rớt lâm râm khoảng cuối mùa
Áo mỏng đơn sơ còn chưa ướt
Mà sao hai mắt dột đầy mưa?

Giao Thừa Nhớ Quê Xa

Giao thừa đón Tết quê xa
Tết xa quê giữa bao la nắng đầy
Nắng đầy, hồn lại mưa bay
Ước chi mọc cánh mà bay về nhà!

Tĩnh Tọa

Âm u bóng tối
Đơn độc cuộc đời
Sát na tĩnh tọa
Thấy đời lên ngôi.

Ơn Thầy Cô

Qua bờ xa, thấy đò còn đưa khách
Tim học trò đập vội tiếng ngân rung
Công người đưa đò dày hơn trái đất
Nhớ ơn hoài NGƯỜI đã chở qua sông!

Hạnh Phúc Tháng Giêng

Không thấy nữa rồi, tờ lịch hôm nay
Một chút nắng hoàng hôn vừa đi mất
Đêm lại về cho ngày xa tầm mắt
Tờ lịch im lìm rơi vào hư không

Có mùa nào cầm mãi mãi tháng Giêng
Cho hạt ươm xanh ngàn chồi lộc mới
Sương đầu năm vờn tóc ai mới gội
Không mưa muà tháng bảy khóc mưa Ngâu

Tháng Giêng cho nhau mỗi nửa mái đầu
Tóc dài mịn thêm buổi trưa đầy nắng
Đêm vì ai mà đêm chừng thu ngắn
Không đủ cho tóc ngắn nhớ tóc dài

Nhật ký tháng nầy hai đứa lại chia đôi
Em một nửa anh cho mình một nửa
Tờ lịch Xuân muốn rơi mà không nỡ
Để còn nhau hoài trong tháng Giêng xanh.

NGÃ BA ĐƯỜNG

Thôi rồi người đã xa xôi
Sao nghe lòng đắng như đời khổ qua
Đời chia chi những ngã ba
Không chừa một lối cho ta chung đường?

THƠ NGÂY

Đi hoài chưa hết
Một tấc thơ ngây
Đời còn trăm thước
Nên vẫn ngu hoài!

SINH NHẬT

Dù cho sinh nhật đến mấy mươi
Cũng là con trẻ của Mẹ thôi
Mấy mươi cũng vẫn là con trẻ
Cần Mẹ hoài như thuở nằm nôi.

ĐÓN TẾT

Đêm xa quê đón Tết
Một lời ước đơn sơ
Phải chi lòng bánh tét
Nhuộm xanh đêm giao thừa!

PHÚT ĐẦU TIÊN

Sinh con Mẹ đã mừng vui
Cả nhà vang những tiếng cười thân quen
Mình con khóc phút đầu tiên
Phải chăng biết nỗi truân chuyên cuộc đời?

LƯỢM GẠO

Lời Mẹ dặn con hồi thơ trẻ
Hạt gạo như vàng quý biết bao
Lượm hạt gạo rơi lòng nhớ Mẹ
Lời dạy còn ghi, Mẹ chốn nào?

TƯƠNG TƯ

Tôi lại nhìn tôi trong bóng đêm
Tắt đèn nên thấy bóng lạ thêm
Hình như ai núp đàng sau bóng
Là bóng tôi buồn hay bóng em?

TRONG MƠ THẤY MẸ

Nằm mơ thấy Mẹ dắt con đi
Sau trống trường tan dẫn con về
Sương sớm phủ vây màu nắng đục
Tỉnh ra mới biết nắng Cali.

Bốn Bài
Lục Bát Bốn Câu

1. TRONG MƠ THẤY MẸ

Nằm mơ thấy Mẹ dắt con đi
Sau trống trường tan dẫn con về
Sương sớm phủ vây màu nắng đục
Tỉnh ra mới biết nắng Cali.

2. LÒNG CA KỶ

Màn khép rồi, anh có trọn vui?
Chờ cho khán giả bỏ đi rồi
Em lau son phấn ngoài sân khấu
Vãn tuồng, em chỉ có anh thôi!

3. CƠM TRẮNG

Chiều xuống Mẹ đem nồi vo gạo
Xả hết cám đen, gạo sạch trơn
Quê người cơm tối ngồi thương Mẹ
Nhìn cơm trắng muốt nhớ Mẹ buồn!

4. CHỈ MỘT NGƯỜI

Những dòng thơ tôi viết
Tưởng gởi cho nhiều người
Nhưng chắc không ai biết
Dành riêng một người thôi!

Chia Tay Bạn

Chia tay bạn đêm nay mình thức suốt
Mới hôm nào tay mới chạm bàn tay
Lửa chưa bén vội vàng chi lửa tắt
Mắt chưa rời mà sao mắt đã cay

Chiếc bàn con quanh đây còn nóng hổi
Chén trà đen sủi đám bọt ân tình
Đêm sắp hết giờ chia tay sẽ tới
Cây đã già lá nhớ lại lên xanh

Sao không đợi hết đêm trời trở sáng
Bạn về đâu mưa chưa hết lăn tròn
Khi trút hết nước mưa trời sẽ cạn
Riêng chúng mình tâm sự sẽ đầy hơn

Một người đi còn một người ở lại
Chỉ đêm dài không ở lại cùng ta
Gởi cho nhau tình thân chùm hoa nở
Bọt trà thơm theo đến cõi mù xa

Thôi cũng đành chia tay trong nước mắt
Cây đã già rớt lại những lộc non
Ấm trà đen lửa reo còn sủi bọt
Cạnh lòng ta trời đất ngổn ngang buồn.

Thương Tóc Ngắn

Lỡ thương tóc ngắn ai rồi
Dẫu trăm mái tóc dài thôi cũng đành
Ngắn vừa đủ động lòng anh
Ngắn vừa đủ buộc mình thành nợ duyên.

Sông Nước Đồng Nai

Vẫn là sông nước còn đầy
Mà khô khát cả hàng cây hai bờ
Bên nầy tả ngạn tương tư
Bên kia hữu ngạn dật dờ hồn quê!

Ngả Ba Sông

Thuyền xuôi về ngã ba sông
Ai theo nhánh rẽ cho lòng xa nhau
Mình còn hai nhánh sông sâu
Băn khoăn không biết ngã nào mà bơi.

Học Toán

(kính tặng quý Thầy Trần Phiên và Hà Tường Cát
trường TH Ngô Quyền, Biên Hoà)

Thầy ra đề Toán khó trần ai
Tìm hoài lời giải mãi loay hoay
Thật tình em ráng vào trong lớp
Bởi không mê Toán chỉ mê Thầy!

Tặng Cô Hàng Mỹ Phẩm

Dọn hàng về sớm chi em
Người ta còn đợi mua thêm chút quà
Trăm con mắt ngó từ xa
Chắc chờ mua cái thật thà của em!

Ngược Dòng

Đêm vừa hết, giọt cà phê còn nặng
Đời đã vơi nhưng đáy cốc chưa vơi
Nước mắt cạn mà khổ đau chưa cạn
Tình còn đây sao người vội xa người?

Trần Kiêu Bạc