Trần Dzạ Lữ
Nói Với Con Gái
Gửi Trần Nữ Nguyệt Cầm
Bây chừ Mẹ đã qua truông
Cha con mình gánh nỗi buồn thế gian…
Căn nhà trống hốc, trống hoang
Sài Gòn chợt lạnh trong hồn lạnh ra…
Tiếng cười chỉ mới đêm qua
Sao nay còn lại âm ba não nề?
Một người sinh. Một người đi…
Xốn xang giữa một cơn mê bàng hoàng!
Quạt cho con ít than hồng
Biết không đủ ấm lại vòng tay thơm…
Đời xe cha quay đủ vòng
Vẫn là trống rỗng nối dòng oan khiên.
Chỉ mong con bớt ưu phiền
Tre già măng mọc còn kiêng cử gì ?
Lần con sinh, lần Mẹ đi
Lơ ngơ cha đứng giữa chi chít sầu…
Buổi Chiều Ở Bình Dương
Người xa người đã xa rồi
Sao tôi còn mót nụ cười đánh rơi ?
Tại trầu còn nhớ thương vôi
Tại cây thương cội nên tôi chàng ràng?
Hay lòng vấp chút tình oan
Ba năm không thể quên nàng đấy thôi!
Bình Dương có thêm một người
Quơ tay bắt bóng mồ côi…rưng buồn!
Người đi người đã đi luôn
Chiều tôi mắc nghẹn con đường tình yêu.
Khi Về Trường Cũ
Khi trở về-ngẩn ngơ bên trường cũ
Phượng đỏ rưng rưng nỗi nhớ tình đầu
Trời vẫn xanh trong mắt Huế-ca-dao
Sao chiều tím trong tôi màu kỷ niệm?
Khi trở về-Huế vẫn còn nắng lụa
Ai mơ ai theo mấy nhịp Trường Tiền?
Sao tôi đứng một mình tôi lớ ngớ
Mùa hạ buồn khi ngái ngút tình em…
Khi trở về-bên hàng cây Long Não
Tôi vin cành xao xuyến đến đăm đăm
Mộng ngày xưa ký thác với dòng sông
Nay soi bóng ấu thơ nào hụt hẫng?
Khi trở về-Còn trong tôi hoài cảm
Bạn bè nay phiêu bạt bốn phương trời
Phượng vẫn nở sao lòng sầu vô hạn
Hỏi ai người chia thương nhớ cùng tôi?
Khi trở về-biết là không còn nữa
Bóng thầy xưa như mây trắng qua đời
Ngôi trường cũ âm thầm như dấu lặng
Ngày mai rồi tôi biền biệt người ơi!
Khi Vắng Em Bên Đời
Em đi rồi – Căn nhà trống vắng
Một mình anh đối diện nỗi cô đơn
Tháng hai Sài Gòn sao nghe nằng nặng
Như là mưa đang trút xuống tâm hồn…
Em đi rồi – Cảnh cũ lại buồn hơn
Khi thiếu vắng một tấm lòng tri kỷ
Mở trang sách đọc hoài không biết nữa
Mình có cần tìm kiếm một mùi hương ?
Em đi rồi – cây cột điện chon von
Anh đứng dựa nghe sầu phiêu lãng
Tiếng độc huyền nhà bên tản mạn
Khi hương quỳnh ngan ngát nhớ thương!
Em đi rồi – Cô độc một vầng trăng
Nhỡ chênh chếch qua hồn khuya khoắt
Anh gửi mail đến cả trăm lần
Mà không biết mình gửi về đâu nữa!
Em đi rồi – Anh ăn cơm từng bữa
Đũa so le không thiết nỗi cân bằng
Uống nỗi niềm như là độc dược
Để ru mình ngủ muộn giấc phù vân …
Cảm Ơn Người
Đã Cho Ta Niềm Đau
Như nhát dao cắm ngọt vào lòng
Em đến rồi đi bất ngờ quá đỗi
Em nhá thiên đường anh chưa kịp tới
Đã nghe tình địa ngục đắng mênh mông…
Sao em gieo chi tội quá, nỗi buồn
Cứ dè tim anh mà ở lại?
Là hạt bụi giữa ba ngàn thế giới
Anh còn gì trong cõi yêu thương?
Như bão giông lấp liếm con đường
Anh hóa thành con tàu mất hướng
Giữa ngả 3 tròng trành, vất vưởng
Biết nơi đâu là chốn yên bình?
Sao em gieo chi nỗi nhớ vào anh
Để rồi đi biệt-mù-cà-cưỡng?
Tháng rộng năm dài một mình anh hóa tượng
Dị tượng sầu em có biết không em?
Cảm ơn em.Rất cảm ơn em
Đã cho anh niềm đau suốt kiếp
Thơ theo người cũng ngở ngàng, anh biết
Vết thương này thành lệ đá triền miên…
Trần Dzạ Lữ