Phạm Thị Cúc Vàng

Pham Thi Cuc Vang

Gãy Khúc Âm Đời

Có gì đâu, gì đâu
Khóc cá chậu chim lồng
Ca sông dài, biển rộng
Trùm chăn trái tim đông?

Có gì mơ, mà mơ?
Nguệch ngoạc chữ tình hờ
Giọt vào đêm nhức buốt
Lạnh lẽo ngón tay thơ

Có gì đâu, tình yêu?
Nắng đã ngả bóng chiều
Trăng lùi mau về sáng
Vò vỏ cái đăm chiêu

Có gì đâu, anh ơi!
Nhặt úa lá vừa rơi
Cầm chắc tình yểu mệnh
Gãy khúc điệu âm đời.

Xác Mơ

Đêm qua mơ
Mơ không lành lặn
Có dải khăn sô
Choàng vồng ngực nặng
Trương đau

Đêm qua mơ
Bóng mơ thoắt biến
Vi rút tâm tư
Lên cơn ngấu nghiến
Phồng đau

Đêm qua mơ
Con tim hoàn tục
Tiếp diễn hành trình
Con tim tù ngục
Rộp đau

Đêm qua mơ

Rộp
Trương
Phồng
Căng cứng
Nổ tung…

Lời Mời

Mời người khuyấy động đời ta
lời xin chìm cõi ta bà, còn đâu?
khoét trong đêm tối vực sâu
soi vào đôi mắt đỏ ngầu vì yêu
chợt mong con nắng đổ liều
để khuya nghe ấm câu Kiều ngày xuân
hỏi sao tình cứ lần khân
quẹo quanh , gấp khúc dày tần số đau
dây tơ chẳng cột vào nhau
thì mơ – cổ tích trầu cau – mơ buồn
Thương con cá lội ngược dòng

Nửa đêm bật dậy nhiếc trời
cớ sao thi vị trò chơi vợ chồng
thả quăng con cá đầu sông
tìm đâu trong đục chậu nồng neo thân
ôi đôi mắt cá trong ngần
trái yêu ngủ sắc bao lần ngắm qua
tung tăng hớp bóng đèn hoa
lung linh vẫy gọi mồi ta vào tròng
yêu si cuồng lội ngược dòng
tròng vào cổ nõn chiếc gông vô hình
tưởng nghĩa nặng ngỡ sâu tình
thương thân cá nhỏ oằn mình giữa giông

Tình Đã Rêu Xanh

Tay mân mê kỉ niệm
đau thương vá chưa lành
từng vết kim đau nhói
ri rỉ giữa tàn canh

luôn chơi trò bịt mắt
để con tim ú tìm
tình yêu vùi trong cát
náu thân giữa nổi, chìm

lặn sâu trong ngao ngán
kéo dài nối tận cùng
vắt niềm tin khô cạn
nụ cười đã cáo chung

dạy con tim bất lực
thôi khóc trong mộ chiều
ta dọn mình sám hối
thôi mặc tình xanh rêu.

Trái Tim Biển Xanh

Người yêu ơi, em buồn biết mấy
đã nhiều đêm mơ thấy anh về
cầm tay em nói lời tha thiết
mắt môi bừng khao khát đam mê

người biết không em buồn đến thế
bầu bạn với giọt đẫm đêm thâu
sao để em chìm trong hoang vắng
tay ngỡ ngàng như đã buông mau

vị mặn luôn chạm môi đau đáu
nuốt vào trong cay đắng tình người
trái tim không bao la như biển
nhưng dạt dào cảm xúc xanh tươi

bao năm qua, đừng là ngắn ngủi
mong tình yêu treo một chữ “tâm”
và tim em khắc ghi chữ “nhẫn”
mặc thời gian nhức buốt thăng trầm.

Phạm Thị Cúc Vàng