Như Phong

Như Phong

Tiếng Sóng Vỡ

Vạt nắng mong manh
theo chân em về biển
bãi cát nằm nghe tiếng sóng rì rào
cánh hải âu sãi cánh lưng trời
mây chở về một đôi tim khờ khạo
tóc em thề trên suối nguồn hư ảo
dấu chân ngoan trên những ngã đường trần
tiếng sóng gọi
tình yêu ngàn năm
hồn đá xanh rêu ngủ vùi trên bờ cát lỡ
dấu thời gian hằn lên nỗi nhớ
thuở dấu yêu tuổi đá cũng xanh xao
ngồi đây nghe tiếng ru của biển
giấc mơ tình yêu vỡ òa khánh kiệt
như cánh hải âu đi hoang trong ngàn trùng ly biệt
giữa hồng hoang khản tiếng gọi tìm nhau
những ái ân xưa phút chốc hóa dã tràng xe cát
em về đâu khi tắt nắng hoàng hôn
ta về đâu để sưởi ấm linh hồn
vẫn còn đây muôn thuở tình yêu em
vẫn còn đây khúc nhạc tình rất mhớ
cánh chim về lặng lẽ buổi hoàng hôn
dấu chân về trên biển cát cô đơn
bờ vai phong trần chênh vênh
trái tim thương tích từng cơn
nghe từng cơn đau nhói lên ngọt lịm
giữa hoang vu đời thường
bước chân trần rướm máu cô đơn
đường trăm tuổi mai về nơi góc núi
giữa trăng suông ngồi tưởng niệm tình em

Bước Chân Lãng Du

Đường phố mưa đêm
giọt trăng rưng rức
ta khách lãng du say đời cô độc
bước chân nghiêng lạnh buốt linh hồn
từ độ em về vạt nắng hoàng hôn
dấu phong trần oằn vai cát bụi
về đây nghe tuổi đời dong rủi
cuộc rong chơi vay trả một kiếp người
lật những trang đời nghe như cổ tích
tình yêu, tình người … bổng như cơn mưa
nghe tiếng côn trùng khóc giữa đêm khuya
lời gió âm u thổi về từ vùng huyệt lạnh
chợt rùng mình nghe đắng bờ môi
trăm năm là giấc mộng hời
mộng chồng lên mộng nên đời trầm luân
từ em bước qua cửa luân hồi nhập thế
ta hóa thân làm kẻ tình si
đường nhân gian xuôi ngược
ta cõng tình em đi
trên đỉnh đời dốc đứng
hàn phong buốt chân trần
giữa muôn trùng cát bụi
linh hồn đã rêu xanh
về đây nằm nghe xôn xao niềm tục lụy
những khát khao hơi ấm thịt da người
sao bổng thèm say vùi một giấc
để mơ về nơi chốn yêu em…!

Đường phố mưa đêm
giọt trăng rưng rức
ta khách lãng du say đời cô độc
bước chân nghiêng lạnh buốt linh hồn
từ độ em về vạt nắng hoàng hôn
dấu phong trần oằn vai cát bụi
về đây nghe tuổi đời dong rủi
cuộc rong chơi vay trả một kiếp người
lật những trang đời nghe như cổ tích
tình yêu, tình người … bổng như cơn mưa
nghe tiếng côn trùng khóc giữa đêm khuya
lời gió âm u thổi về từ vùng huyệt lạnh
chợt rùng mình nghe đắng bờ môi
trăm năm là giấc mộng hời
mộng chồng lên mộng nên đời trầm luân
từ em bước qua cửa luân hồi nhập thế
ta hóa thân làm kẻ tình si
đường nhân gian xuôi ngược
ta cõng tình em đi
trên đỉnh đời dốc đứng
hàn phong buốt chân trần
giữa muôn trùng cát bụi
linh hồn đã rêu xanh
về đây nằm nghe xôn xao niềm tục lụy
những khát khao hơi ấm thịt da người
sao bổng thèm say vùi một giấc
để mơ về nơi chốn yêu em…!

Một Cuộc Rong Chơi

Cuộc rong chơi
trăm năm qua rất vội
những ngậm ngùi nhân thế chợt phù vân
mãi lãng du giữa chốn đường trần
được mất/hơn thua
nhục vinh/thành bại
cũng phù du sau ba vạn sáu ngàn ngày
quay quắt một đời vay trả, trả vay
cũng mãi quẩn quanh với sân si hỷ nộ
đêm qua đóa Quỳnh Lan nở rộ
sáng nay hoa không thấy mặt trời
đến thế gian làm một cuộc rong chơi
thuyền trôi dạt vào biển mê, sông ái
bến giác bên kia ai người lèo lái
tiếng thét gào vang vọng giữa nhân gian
nước mắt em rơi
tình còn kia sao chợt bẻ bàng
phút chốc phù du tan trong sương khói
bổng thấy nhọc nhằn trên bờ mi em ngoan
ánh mắt rủ buồn như rất xa xăm
cứ ngỡ đời trăm năm
giữa nhân gian làm khách
mai về nơi lòng đất
người khóc người ngàn năm
còn lại lời kinh suông
trên tháp buồn nhỏ lệ
và còn người si tình
ngồi tụng lời đam mê
đường trần gian một cõi đi về
đường tình yêu sao vẫn mãi si mê !…

Nợ Em Một Cuộc Ái Ân

Nợ em một cuộc ái ân
chăn nghiêng gối lệch
giọt trăng lạnh lùng
lời hẹn thề không trọn thuỷ chung
mộng xanh tan vỡ
muôn trùng chia xa
từ thuở em về xanh xao giấc mộng
ta oằn vai nặng nghánh phong trần
rướm máu chân đời cõng tình đi quanh
mấy cuộc phong vân say đời lãng tử
ta còn nợ em một cuộc ái ân
trên đỉnh đời dốc đứng
chợt thấy tình mong manh
cuộc hành trình về nơi trăm tuổi
sỏi đá chông chênh khấp khểnh đoạn trường
tình yêu em còn nặng một niềm thương
rụng bao mùa trăng lạnh
ta mấy mùa say gục giữa đường
đông lạnh lùng gió bấc
hạ trắng mấy mùa thương
em người tình mắt lệ sầu vương
tóc nghiêng thề bên bờ trăng lạnh
môi tím đợi chờ giữa đêm hoang
ta miệt mài lãng tử
còn nợ em mấy khúc đoạn trường
hãy hát đi em
lời ca đau thương của người cô phụ
hãy khóc đi em
cho thương nhớ ngục tù vỡ nát tim ta
ngày sẽ đến và tình sẽ nở hoa
ta sẽ đền em vòng tay siết chặc
ta sẽ hôn em nụ hôn dài nhất
giữa thiên đàng màu nắng rực môi em
mai ta về trả nợ ái ân !…

Nhân Tình Khúc

Vẫn là em làm hồn ta nghiêng chao
vẫn là em làm tim ta xanh xao
từng bước chân giữa đêm khuya vụn vỡ
cõi đi về rượt bắt những hư hao

xin hãy là một tình nhân liêu trai
đường phố gầy ta đi trong điên say
mặc cho đời có đi về chốn nào
vẫn lả em hớp hồn ta đam mê

mai có về em ngang qua đời ta
dù nhọc nhằn và đắng cay xót xa
vẫn là em, vẫn là em muôn thuở
là nhân tình ta say đắm ngu ngơ

xin hãy về cho tình yêu nở hoa
dù muộn màng vẫn đam mê tương tư
cám ơn đời còn tình yêu loài người
cho thế gian còn điệu buồn ru em

nắng có tắt và hoàng hôn rụng xuống
đêm có sâu và vầng trăng có nghiêng
dù mong manh như những hạt sương
vẫn là em về từ ngàn năm trước

từ luân hồi em hoá thân nhập thế
ta tìm về từ cổ tích duyên xưa
đường nhân gian tình hồng vừa kết nụ
đóa tình hoa bật sống dậy vươn mầm

em vẫn mãi là tình nhân ta đợi
từ ngàn năm về nội trú trong ta
nếu mai kia trăng có đến tuỗi già
em vẫn mãi là nhân tình ta nhé….!

Những Nỗi Buồn Đi Qua

Có một nỗi buồn
miên man miên man
có một cuộc tình như mây đi hoang
có người si tình
nghe đau con tim
ngồi say gục đầu giữa đêm hoang vu
một hồi kinh cầu vang lên u buồn
và em mơ hồ đi ngang qua đời
để lại muộn phiền dài đêm tương tư

có một nỗi buồn
êm như dòng sông
chảy vào lòng người mênh mông mênh mông
và cuộc tình buồn mong manh như sương
lạnh buốt linh hồn từng đêm mơ hoang
em lung linh về mắt môi huyền hoặc
gót chân lụa là ngang qua địa đàng
ta dang tay chờ vòng tay muộn màng

có một nỗi buồn
như mưa giêng hai
ray rức lòng người ngàn năm chưa phai
một cuộc tình nào về trên nhân gian
sưởi ấm tình người bao năm đợi chờ
em mang nụ hồng về tươi trên môi
thịt da ươm mầm trái cấm thơm tho
cho ta si tình trăm năm đọa đày

có một nỗi buồn
trôi êm trôi êm
như làn mây chiều tím loang hoàng hôn
ta nghe thật thà đau cơn tương tư
và em muôn đời dấu yêu tình nhân
cho ta say tình ngất ngây hồn thơ
từ trăm năm về em như hoàng hôn
ta ngồi gục đầu say hương tương tư

Lộn Ngược

Lộn Ngược ngẩng đầu
nguyệt khuyết treo ngang
nâng ly đối ẩm
ngỡ ngàng nhìn nhau
em từ thượng giới
trắng phau
ta
từ tục địa
nhuốm màu tục nhân
càn khôn còn mãi xoay vần
nên khi lộn ngược
trắng
đen
vẫn là
co mình nằm giữa Ta Bà
phân hai ranh giới
cũng là
âm
dương
gát chân
nói chuyện yêu đương
thì cho hợp lẽ vô thường đó thôi
nên ta
dốc hết một đời
yêu em cho kịp
kẻo trời nổi cơn
nắng mưa
chuyện của càn khôn
yêu em
trút bỏ thần hồn của ta

Trên Đỉnh Cô Đơn

Em đi giữa xanh xao đời
hát lên lời tình buồn muôn thuở
ta ngồi giữa chợ đời
bụi phong trần phủ lấp bóng xanh xao
em mang theo một nỗi buồn hư hao
trũng sâu lòng mắt
đường nhân gian đêm hoang vu lạnh ngắt
ta mang nặng tình em
tiếng cú kêu vỡ nát màn đêm
lời con tim si tình bật khóc
có tiếng gió mang về lời thương khúc
có nỗi buồn người sương phụ cô đơn
có phiến lá bay ngang qua trần gian rất vội
không kịp nói lời giã biệt trần gian
như tình yêu ly tan
và như dáng em vụt qua đời nhân ảnh
đêm hoang vu
cho loài côn trùng rủ nhau về khóc thương phận mình
ta nghe mắt cay cho một cuộc tình
từng bước độc hành đi trong tuyệt vọng
ta nghe trái tim nhói đau cho thân phận mình
trái tim vỡ nát
trái tim đơn côi
trái tim đợi chờ
tình nhân ơi….!
ngày tìm nhau thật rất xa xôi
em có còn hát lời tình buồn nhân thế
em có nghe khúc tình ca dang dở
có nghe ngày tháng buồn trên đỉnh cô đơn

Đêm Rượt Bắt Hư Không

Đêm thức trắng
ngỏ đời sao hoang vắng
đường trần gian sỏi đá cũng rong rêu
ta lãng tử bước chân đời đã mỏi
đêm mù khơi ngồi hoá đá ven đường
em chợt về giữa cơn mơ huyền hoặc
ta vươn tay chộp bắt bóng hư không

đêm trắng xóa một màu tang trắng xóa
người với người phút chốc hóa hư vô
gió giao mùa ru buồn hồn phiến lá
xanh xao gầy trên đỉnh gió cô đơn
còn nỗi nhớ nào thoi thóp từng cơn
đêm hoang vu nghe hồn quyên réo gọi

bước chân hoang lạc loài riêng nỗi nhớ
lạnh nhân gian mù mịt cõi đi về
cuộc tình sầu tương tư dài lê thê
ta trú thân giữa trần đời oan nghiệt
thờ phượng em một tình yêu bất diệt
trái tim ta vừa quấn mảnh tang buồn

đêm sâu thẳm ngồi nhớ em rất nhớ
gọi hồn nhau rờn rợn tiếng vô hồn
bước chân nghiêng nghe trái tim thổ huyết
tình yêu nào bất chợt hóa cơn điên
đi về đâu giữa đêm tàn oan nghiệt
hơi thở xanh xao giữa cõi u miên

Dấu Ấn Tình Yêu

Có cánh gió chở hồn ta qua đó
có phiến lá mang tình thư em đến
có hạt sương long lanh như giọt lệ
khóc tình mình ướt đẩm vũng trời sầu

tiếng mưa đêm ru canh tàn lạnh buốt
tiếng gối chăn trằn trọc thức thâu đêm
em bổng về từ trăm năm hoang dại
đóng khố đi quanh khắp chốn địa đàng

lời tình ca vang lên trên đỉnh đời dốc đứng
làn môi em hoang vu trên ngàn năm băng giá
giữa trần gian sao thiếu vết chân người
em nghe không có tiếng rên của đá

lời đá ăn năn
lời đá trối trăn
lời đá rong rêu ru tình tuyệt vọng
lời ru ngàn đời khóc tình yêu ly tan
ta độc hành mang trái tim hành khất
những giọt máu vỡ tung trên suối nguồn em
món quà đức chúa trời ban cho nhân thế

đêm ma quái bắt hồn ta khờ dại
em bắt hồn ta mãi mãi khó quay về
thịt da em huyền hoặc những đam mê
cho trái tim ta suốt đời mang dấu ấn

vẽ chân dung em giữa đêm dài vô tận
rờn rợn bàn tay rượt bắt một linh hồn
tình yêu là trò chơi cho trái tim rướm máu
ta như người chết hóa oan hồn đi giữa nhân gian

Mắt Em Đọng Một Cõi Buồn

Cõi buồn về đọng mắt em
như xa vời vợi nghe man man buồn
nghe như lỡ nhip cung đàn
như trang cổ tích tiền nàng Huyền Trân

cõi buồn như áng phù vân
trôi về lảng đãng mộ phần cỏ hoang
trăm năm ru một điệu buồn
ừ thôi em! dẩu muộn màng xanh xao

buồn về gọi những hư hao
chợt thương em giữa nhân gian lạc hồn
thôi em trầm khúc lỡ làng
về trang điểm lại dung nhan thuở nào

tình xưa dạo khúc thương vay
nắng lên sưởi ấm tim này nở hoa
tình kia lạnh buốt mấy mùa
tương giang mấy độ nắng mưa lỡ làng

em về điểm lại dung nhan
cho đời tươi nắng xuân vàng cánh hoa
cho tim nở nụ tình xưa
em về khoác áo lụa xưa ngọc ngà

thôi em !… tình dẩu chia xa
gởi tương tư ấy theo làn gió bay
cõi buồn …buồn những thương vay
cõi tình cũng đã…nhạt phai lâu rồi…!

Đợi Em Lạnh Buốt Đỉnh Sầu

Em như vạt nắng hoàng hôn
sưởi ta ấm lại mảnh hồn thương đau
ta như cánh lá phai màu
tàn thu sương lạnh nhớ nhau mấy mùa

nằm nghe sóng vỗ trong lòng,
lời buồn khúc hát từ trăm năm
ta như người chết còn hơi thở
em giận hờn chi lời trối trăn

như tiếng quyên buồn kêu khắc khỏi
ta gã si tình nên khóc nhau
em về phía ấy ta đỏ mắt
hồn tan tim nát quay quắt đau

gió bấc từng cơn giật ngoài song
đông về buốt giá ngọn đông phong
ta ngồi chuốc ta say gù gật
ừ em! nỗi buồn sao mênh mông

khản cổ gọi em từ đáy vực
đợi em lạnh buốt trên đỉnh sầu
mai ta có chết em đừng khóc
hảy chúc lành cho kiếp mai sau

em về tụng nốt lần kinh cuối
phổ độ hồn ta khỏi ngục hình
bởi yêu nên em ta có tội
mai có luân hồi ta tìm em

Bềnh Bồng

Chiều đông mưa bụi
nghe bâng khuâng buồn
ngồi trông cố quận
nghe lòng lệ tuôn
ta từ đâu đến
mai về nơi đâu
tình em là sắc
ta đi tìm không
đêm rơi vào vọng
ta ngộ sắc không

em xõa tóc thề đi tìm bến giác
chiều về mắt ướt đọng dư âm
nhân gian xuôi ngược đời hư ảo
ta đã tụng nhầm mấy trang kinh
chiếc lá cuối cùng mùa thu trước
đêm qua rụng chết trước sân thềm
làm sao em biết đâu bờ giác
rượu sân si vẫn ngọt môi mềm

em về từ thăm thẳm
ta chân đời ngả nghiêng
bồng bềnh trong bể khổ
em mất trí ta điên
bụi trần gian phủ tóc
ta bất lực tìm nhau
đời mình như cánh gió
len lách đi tìm nhau

bỗng nghe ra đời như trăn trối
chợt sắc chợt không chợt xót xa

Khung Trời Cũ

Chiều qua phố
em cài lên vạt nắng
gió chiều lên
lồng lộng tóc em bay
hoàng hôn rơi
tím loang trời chân mây
và áo em
tím khung trời hò hẹn

em về đó
chiều buồn
con phố nhỏ
dấu tích buồn
khe khẻ một niềm dau
bàn tay xưa
mười ngón mộng xanh màu
như màu mắt em
một thời mộng mị

em xuống phố
nắng lụa
vàng muôn thuở
mắt xanh xao
thiên thanh màu ngây thơ
ta say trong mắt em
nụ tình hoa chớm nở
xanh thăm thẳm màu trời
vùng tiếc nhớ
ngày tháng cũ
qua mau….!

Hồn Đá Ngậm Ngùi

Ngậm ngùi hồn đá rêu phong
hồn trăng đã ngủ giấc trăm năm buồn
tương giang sóng vỗ gọi nguồn
gọi cơn gió lạnh nhớ thương đôi bờ

tình ai mộng giấc hửng hờ
đàn ai réo rắc cung tơ lạnh đời
hồn ta thả nhịp chơi vơi
rơi trên sỏi đá gọi lời tri âm

tim ta nhỏ giọt thì thầm
giọt tương tư cũng trầm ngâm vỡ òa
tiếng lòng réo rắc hương xưa
đường trăng năm cũ cũng vừa vỡ đôi

giã từ những bước chân đời
ta về đóng cửa cuộc chơi trả người
trả ta nhịp thở trối trăn
trả em nước mắt ăn năn mấy mùa

ngậm ngùi hồn đá đêm mưa
nằm nghe trăng khóc thuở chưa ngọc ngà
hồn tan trên những xót xa
em ơi! là những ngọc ngà thương vay

dẩu còn một chút tình say
mắt môi cũng đã phôi phai bạc màu
tình ơí! còn những hao gầy
ngậm ngùi hồn đá giữa đời buồn tênh

Hóa Duyên Em

Từ thuở em về xanh giấc mộng
ta ngồi phủi bụi những trang kinh
bụi bay phủ lấp lời bát nhã
nhìn xuống nhân gian bạc trắng tình

em chưa khoát áo lam về núi
làm sao ta mặc áo sa di
nên bước xuống đời đi khất thực
khi tăng, khi tục, lúc sầu bi

ta hóa duyên em chút tình thôi
mai đem về núi lánh xa đời
cũng có chút tình nơi nhân thế
để thương để nhớ để chơi vơi

từng bước chân rơi trên sỏi đá
bình bát trống không hồn đi hoang
gió tục mưa trần ta hành khất
em nơi nào sao không hóa duyên

em lửng lơ giữa cõi nhân gian
lời kinh chưa thuộc sao vội vàng
em lánh xa đời xa trần thế
hay sợ lạc loài giữa nhân gian

Đi Tìm Cái Lẽ Huyền Không

Có khi nào ngồi một mình
em nghe tiếng gió về thì thầm
lời yêu đương từ kiếp trước
có bao giờ em đi
giữa chợ đời xuôi ngược
em nghe gót chân mình
rã rời trên sỏi đá không em

có bao giờ em thức trắng đêm
nghe xót xa một kiếp người lầm lỡ
và em có mơ
thấy kiếp tiền thân
đâu đó ở trên trời
em vui say nên làm rơi chén ngọc
và em bật khóc
và ta cũng khóc
khi mình đoạ đày xuống trần gian
em mất đi hạnh đạo mấy ngàn năm
ta theo em lội khắp nhân gian khốn khổ

đã nhiều đêm
ta tụng kinh phổ độ
mong một ngày em giác ngộ sân si
chốn vô thường mỗi một sát na đi
ta nghe gần gủi hào quang Phật
mai mốt về ngồi nơi tịnh thất
tìm về cái lẽ Huyền Không
phía ấy vươn lên chiếc cầu vổng
ta đi nhé lên chiếc cầu ngũ sắc…
đường về quê xưa còn xa lắc
đi thôi em mình còn xa cách một vầng trăng

Như Là Giọt Sương

Em như giọt sương mai
Tan trong nắng sớm
hình hài
bốc hơi
ta đi
trong cõi mù khơi
câu ca thổ mộ
ru đời hát rong
trần gian
là cõi nhọc nhằn
nằm nghe trăng rụng
hồn tan vào hồn
từ em xõa tóc nghê thường
từ ta run rẩy trên nguồn mắt em
lụa là
trải nắng chi em
cho ta điên dại
giữa đêm
lạnh lùng
mai sau
nếu có tương phùng
thì xin em
hãy
ngại ngùng
mắt môi…

Vin Vai Đi Giữa Cuộc Đời

“Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say”*
(phạm thiên thư)

Người xưa cỡi áo từ quan
nay ta cỡi gió đi trong phong trần
em ơi! Dù có nhọc nhằn
lội sông vượt suối cũng đành nghe em

vì rằng vận nước đỏ đen
nên ta lên dốc xuống nghềnh hụt hơi
vin vai đi giữa cuộc đời
gai tươm áo lụa, mưa trơn gót hài

em ơi! cuối đoạn trần ai
về đây thở dốc dù rằng xanh xao
lần mò đi lên núi cao
tìm nơi tịnh cốc bỏ xôn xao đời

vén mây cho nắng xanh trời
ngồi trong hang đá gõ vài hồi kinh
may ra tìm lại được mình
lỡ quên đánh mất thuở tình long đong

tóc râu thoi thóp từng cơn
ngồi nhìn lá rụng mà ăn năn buồn
tụng câu sám hối,vô thường
trăm năm xuôi ngược như phường hát rong

về đây đếm lại nhọc nhằn
được thua như hạt bụi lăn qua đời
ta về rời bỏ cuộc chơi
trả sân si lại cho đời tranh đua

Khúc Trường Sinh Cho Mẹ

Con đi mãi Mẹ cứ ngồi đợi mãi
Ba mươi năm tóc mẹ đã phai rồi
Thương nhớ mẹ trái tim con hóa đá
Đông về rồi Mẹ nhé vẫn đơn côi

tối đêm qua con gọi về thăm mẹ
đầu giây kia Mẹ như có tiếng cười
sao con nghe nghẹn ngào trong tiếng nấc
Giáng sinh về con kính Mẹ mùa vui

Con đi mãi và Mẹ ngồi đợi mãi
dấu chân con còn lạc lỏng cuối trời
xin kính Mẹ những tháng ngày tuổi Hạc
một cánh hoa tươi đẹp nhất trên đời

đường xa lắm và đời con bão nỗi
nhưng Mẹ ơi con đã lạc lối về
và Chúa ơi xin người nhìn xuống thế
ban hồng ân cho Mẹ tháng ngày vui

mai con về cho Mẹ nở nụ cười
con sẽ nấu ấm trà thơm Tiên Hạc
giả cối trầu cay, nấu nồi canh ngót
mời Mẹ dùng trong chất ngất yêu thương

con đưa Mẹ đi dạo khắp phố phường
Mẹ khoe hàng xóm thằng hai về đó
Ba mươi năm trời lang thang mây gió
Nay nó về hạnh phúc lắm đời tui

Hóa Thân
Ngồi Giữa Hao Gầy

Mai lên núi ngồi nhìn vách núi
tìm lại ta cái thuở tiền thân
bản lai diện mục như có khác
lụy tình em nên lạc xuống trần

nên ta bị đày đi hành khất
gội nắng mưa tắm bụi phong trần
hằng đêm ta về ngồi lần hạt
đi kinh hành tìm lại tiền thân

nhìn vách đá tụng kinh bát nhã
bụi trần gian thấm đỏ trang kinh
sao nghe hồn lạc cõi u minh
bởi hồn phách còn vương tục lụy

ta lên núi nghe đời lạc chợ
trăng rụng trên tay mảnh vô thường
đá rong rêu nằm nghe muôn thuở
suối vô ưu rửa sạch muộn phiền

ta lên núi theo mây về núi
nắng cũng vui về ẩn quanh đây
gió về góp vần thơ thoát tục
ta hóa thân ngồi giữa hao gầy

Độc Hành

Ta đi
giữa mùa gió bấc
bước nhọc nhằn
giữa phố
lạnh căm
từ thuở em lỗi hẹn
ta quay về tụng niệm sắc không
bụi thời gian
vàng thâm những trang kinh
sao khói nhang vẽ hình em lên vách
trông như bóng Phật
cũng giống bóng ma
đêm độc hành giữa chốn ta bà
ta đi vào miên viễn
gió hú
mưa gào
bất chợt thôi miên
bước kinh hành
nhân thế gọi ta điên
ta mỉm cười
cúi đầu
tụng niệm
có qua cầu
gặp lại ấy là duyên
buồn vui
như khói
sao vẫn man man một cõi ưu phiền
tiếng khánh ngân
lời phổ độ
trông thấy em về khoác áo sa di
đông phong như lưỡi hái
chưa chém chết sân si
tóc em còn thề muộn
sao dứt được ưu phiền

Gởi Em Còn Mái Tóc Thề

tóc em thề vạt nắng thưa
sợi vương nắng sớm sợi vương mưa chiều
sợi chìm trong giấc cô liêu
sợi rơi đáy cốc những chiều thoáng say

ta ngồi tụng khúc kinh này
sao nghe bóng Phật mang hình dáng em
đêm vào trong giấc vô minh
ta đi hóa đá trên ghềnh sân si

đi ngang qua cõi A- tỳ
tóc em vẫn chảy sân si vào hồn
nửa đêm trời đất giao hoan
ta nghe máu chảy trên nguồn tóc em

ta đi vào cõi thôi miên
tóc em thề giữa bình yên ta bà
một tay gõ nhịp Di Dà
tay kia lại vướng ra ngoài hư không

hương tóc em chín nụ hồng
cho ta về lại bến sông năm nào
trang kinh tụng đã nhạt màu
mà sao hương tóc vẫn nao nao lòng

ngỡ rằng tình đã thong dong
tóc em thề cõng tháng năm nhọc nhằn
tóc xưa rụng xuống ăn năn
hư không trắng xóa về trong Tâm thiền

Như Phong