Luân Hoán
Buồn Đầy
Mặt Trăng Tháng Tư
hôm nay mười bốn trời trong
đêm Montréal rộng thong dong mây nằm
trời xa mà ngó thật gần
ngỡ như tay vói đụng trần trời cao
tôi ngồi lặng lẽ đếm sao
nụ mờ nụ sáng đều thao thức buồn
nỗi buồn nhè nhẹ dễ thương
lẫn vào trong gió bay luồn đến tôi
từ ngày chưa được thôi nôi
tôi đã quen biết sao trời, vầng trăng
lên năm mẹ dạy hiểu rằng
có mặt chú Cuội chị Hằng ở trên
nhiều năm sau đêm đêm
tôi nằm mơ sẽ được lên trăng vàng
và thấy cây đa rõ ràng
chị Hằng chú Cuội lang thang đâu rồi ?
mẹ tôi dạy: muốn lên trời
ông Lê Thương bảo mượn đời cái thang
tôi chăm chỉ sống đàng hoàng
vui buồn sướng khổ thời gian đã giàu
cái-thang-đời, đâu có đâu
vậy mà tôi đã từ lâu nay trèo
lúc chầm chậm khi vèo vèo
tôi qua từng chặng giàu nghèo thế gian
không cách chi chạm trăng vàng
để rồi một bữa giận nàng Hằng Nga
đêm ấy trời đẹp lắm mà
chị Hằng tuột xuống nóc nhà chúng tôi
mươi giây sau chợt rụng rời
chị Hằng đón mẹ lên trời hồi mô
mẹ đi bỏ nụ ca dao
còn đang mớm dở tình vào hồn tôi
tình thương của mẹ chưa vơi
người chưa truyền hết nỡ rời chúng con
nhìn trăng đêm ấy bồn chồn
tháng tư đúng giữa ngày rằm Đản sinh
Phật hiền cũng chỉ làm thinh
nhìn tôi im lặng đứng bên giường người
hình như Phật còn mỉm cười
tòa sen đang đỡ Ngài ngồi sáng ra
tôi đã không dám khóc òa
cũng không lau giọt lệ sa xuống cằm
hiểu ra đời của thế nhân
mỗi người chừng mực chia phần đã lâu
lần đầu được hiểu niềm đau
lạc người yêu dấu rộng sâu thế nào
không bám thơ thẩn ca dao
lựng chựng đứng dậy đi vào nhà trong
ngâm ngấm buồn khắc vào lòng:
lạc thôi, không mất, mươi năm là cùng
mẹ đang ở trên không trung
tôi sẽ lên gặp khi cùng cuộc tôi
đúng năm mươi ba (53) năm rồi
con sẽ gặp mẹ mấy hồi mẹ ơi !
trăng rằm không sáng hết trời
chỉ lòng tôi giữ sáng ngời ánh trăng
hình như trăng mượn ánh đèn
trên bàn thờ mẹ cằn nhằn chi tôi:
-con hư không giữ được người
lành lặn nguyên vẹn như hồi mẹ sinh!
không gió, lửa nến lung linh
bất giác nước mắt vô tình chảy ra
mở cửa tôi rời khỏi nhà
vợ tôi đang cúng bà gia chưa từng…
chạy hoài không có chỗ dừng
tôi quay về đứng sau lưng vợ hiền
tủ thờ thiếu đủ gia tiên
cười thầm thằng bé điên điên thế nào
tôi đâu hiểu tôi ra sao
Chiêm Bao
Giữa Siêu Thị
vào shop lười biếng tháp tùng
vợ hiền dắt cháu truy lùng đồ “vente”
tạm thời làm Hồng Thất Công
“cầm gậy đánh chó” nhìn mông thả giàn
ngỡ vừa gia nhập Cái Bang
lim dim mắt đục mơ màng linh tinh
đang mang trọng trách trong mình
cứu hiền diệt ác an bình thế gian
giữa chợ mơ gặp cây đàn
ngửa mũ gảy khúc tình tang lượm tiền
người người qua lại liên miên
bình tỉnh tự tại an nhiên dạo tình
không để ý các em xinh
xúm quanh im lặng hoan nghinh nhân tài
chơi qua chừng năm bảy bài
ngừng tay ngó đám chân dài im ru
“thị tại môn tiền náo” ư ?
không “nguyệt lai” cũng hồ như đã “nhàn”
trong ta tâm tịnh bình an
chợ đông vẫn thấy nhẹ nhàng lặng yên
vài phút nhắm mắt lim dim
giống y điệu bộ em thiền êm ru
ở Carrefour Anjou
mà ta cảm nhận đang tu trong chùa
thấy gì vợ cũng ham mua
ví tiền mỏng mảnh chào thua quay về
đúng lúc ta rời cơn mê
cùng nhau ghé quán no nê bù trừ
ngày cuối tuần qua cái vù !
Vùng Thanh Thoát
một bữa nọ tình cờ tinh nghịch đặt
bàn tay che vừa kín cửa thiên đường
thân phát sốt theo động tiên vun mãi
trời không mưa mà tay ngấm mật hương
sự mầu nhiệm vẫn từng giây biến hoá
từ u mê bỗng linh hoạt khác thường
rồi từ đó mỗi ngày tôi mỗi đặt
bàn tay lên cõi sống văn chương
nhận rất rõ mình trưởng thành từng phút
qua khe hoa mướt ngọt tình sương
đời ghen tức lắm lần ngăn tay đặt
nên đôi khi tâm thức thiếu bình thường
em, nghiệp chủ kho tàng vô giá đó
riêng mà chung nhờ đồng dạng môi trường
cùng thanh thoát mở lòng cho tay đặt
nên thơ thơm từ thềm cửa thiên đường
cảm ơn lắm ngọn đồi linh hiển mộng
chúm chím cười chờ phân phát yêu thương
đã quì gối bao lần không đếm nổi
và còn hơi nguyện tiếp tục cúng dường
em nghiệp chủ, nằm nghiêng hay nằm ngửa
đứng hay ngồi không sai biệt nguồn hương
điều kỳ diệu của từng lần tay đặt
đều ban cho những khác biệt lạ thường
tôi đã lớn đã khôn từng bữa một
vẫn nức lòng chờ đợi lớn khôn thêm
Yêu Và Thất Tình
đâu có yêu ai để thất tình
chỉ toàn thinh thích những em xinh
sóng là của biển vô cùng tận
chưa tiến thêm lên đã quay mình
cứ thế mà giàu những ước mơ
nhiều khi còn bạo phổi làm thơ
em Y, em X, em J … nữa
thật giả thành ra khá mơ hồ
cho dẫu rằng yêu hay là không
thất tình cao lắm cũng vài năm
trái tim không hạn bao nhiêu chỗ
nhưng dễ dầu chi em mãi nằm
thơ thẩn nhiều khi chỉ vẽ trò
mười thằng thi sĩ chín ngài cho
nhớ thương bành trướng theo con chữ
một gã dường như giỏi giả đò
em cứ tha hồ hãnh diện đi
trăm năm còn mãi nét xuân thì
từ trong máu thịt người thi sĩ
lắng đọng thơm tình ngọn tuyệt thi
thơ mới cũ gì cũng có em
dẫu “tân hình thức” cũng xêm xêm
mắt môi mông ngực linh tinh nữa
những thứ tình yêu vốn rất thèm
tôi bảo chưa yêu, em có tin ?
ghê chưa, tôi quá đỗi hợm mình
nhưng thôi, tha thứ em yêu nhé
em có tôi và tôi có em
Chợt Thấy Nụ Tình Xưa
tưởng rằng lòng rất bình an
hóa ra có chút bàng hoàng, bâng khuâng
nghìn trùng xa chợt hoá gần
như hơi thở chạm tay chân ngày nào
vẫn còn đây cái hàng rào
nằm trong hẻm nhỏ mở vào lòng ta
lẫy hờn tưởng chỉ thoảng qua
sao trong đuôi mắt mở ra ngàn trùng
vẫn còn nguyên nỗi ngại ngùng
buổi chiều gót biếc ghé chùng tiếng thơ
những con cá nhỏ trong hồ
thong dong hay chỉ giả vờ lắng nghe
cái gì như chút sắt se
ngày xa xưa ấy thoáng đè nội tâm
mảnh dằm yên ngủ bao năm
chợt ngo ngoe thở, hương trầm xót xa
hoá ra là vậy, hoá ra
nụ tình khác với nụ hoa rất nhiều
Tình Cho
Một Nửa Của Nhau
* Nhân ngày tình nhân 2008
chỉ vừa tròn bốn mươi năm
“người dưng khác họ” ăn nằm với nhau
nắng mưa dụ tóc thay màu
ta chưa dám phỉnh em sầu chia đôi
tình trồng nở đỏ cánh môi
câu thơ ăn cắp của đời nở hoa
ngấm từng cái véo thiết tha
ghiền từng cái ngắt mặn mà yêu thương
trải trăng vừa kín góc vườn
xuân phong nhất độ chung giường thủy chung
nguồn tình bất tận xổ tung
kể từ nồi đậy khíp vung vơi đầy
hú hồn, thuở ấy… hôm nay
chắc ta đã phải đưa tay vào còng
cảm ơn chiều tặng cơn dông
giọt mưa tiếp tục trổ bông đến giờ
Hương Thu
mùa thu không đến tình cờ
lòng như vẫn gặp bất ngờ lạ chưa
bắt đầu từ một cơn mưa ?
bắt đầu từ ngọn gió đưa hững hờ ?
tôi đâu nhớ chắc hôm nào
mùa thu đã bước chân vào phố tôi
sáng ra mở cửa ngẩn người
một chiếc lá rụng bùi ngùi bay qua
ngó lên cành trước hiên nhà
vàng phai chín đỏ nằm dài bên nhau
thế là mùa thu bắt đầu
thời gian xê dịch theo màu lá cây
nước trời chứa sẵn trên mây
hình như sắp sửa thả bay xuống trần
gói vội một chút bâng khuâng
ra xe xuống phố ngắm dung nhan người
lạnh chưa hỡi những em tôi
váy còn hở cả cánh đùi trắng thơm
giày còn bày ngón chân thon
màu sơn móng tợ môi son đậm đà
tôi cho xe chạy lướt qua
mùi hương thánh nữ hay là hương thu
hương gì cũng chẳng của tôi
của trời đất với của người đang yêu
thu dang tay rộng thêm nhiều
và tôi chợt thấy mình yêu đất trời
yêu em điều hẳn nhiên rồi
trái tim mới rợi như hồi mười lăm
Hương Bài Thơ Cũ
bốn mốt năm xa chợt sáng nay
hương bài thơ cũ gợn chân mày
tiếng vàng thỏ thẻ reo hồn nhạc
đánh thức tình vui mở cánh bay
đứng lại trên hè ngã tư xưa
một thời chờ đợi run tay đưa
đôi câu viết vội trên bao thuốc
tim đập liên hồi quên gởi thưa
kịp nhớ bàn tay rất thẹn thùng
giấu ngay vào vạt áo rung rung
quay mình thả bước nhanh theo bạn
nhưng gót chừng như vướng nhớ nhung
em khuất dần trong đám bạn bè
ta vào trở lại quán cà phê
trái tim rộn rã chưa kịp tĩnh
và suốt cả ngày như vẫn mê
ta vậy, còn em… đến bây giờ
mới hay em vẫn đợi chờ thơ
những hôm qua ngã tư quen ấy
ta vắng, em buồn lo ngẩn ngơ
tội nghiệp cho em đã hết lòng
vì thơ, đã vội vã qua sông
mang theo tất cả bao câu chữ
truy niệm cuộc tình chẳng trổ bông
cảm tạ tình em nuôi dưỡng thơ
ươm thơm thương nhớ đến bây giờ
cũng may thơ chính là em đấy
ta với em là… cũng chính thơ
vốn hiểu lòng nhau đã quá lâu
từ hôm mắt chạm mắt lần đầu
bài thơ không chở nguồn ngôn ngữ
chỉ đựng tình yêu trao gởi nhau
vẫn nhớ đêm trong cánh võng xanh
đêm trên nền phản ván yên lành
mắt tình quấn quít tay không chạm
hạnh phúc reo theo gió lướt mành
sẽ nhắc nhiều hơn kể nhiều hơn
cửa đông mãi ngát những hương thơm
hương bài thơ cũ chưa hề cũ
vẫn mới tinh khôi ở trong lòng
Vùng Thanh Thoát
một bữa nọ tình cờ tinh nghịch đặt
bàn tay che vừa kín cửa thiên đường
thân phát sốt theo động tiên vun mãi
trời không mưa mà tay ngấm mật hương
sự mầu nhiệm vẫn từng giây biến hoá
từ u mê bỗng linh hoạt khác thường
rồi từ đó mỗi ngày tôi mỗi đặt
bàn tay lên cõi sống văn chương
nhận rất rõ mình trưởng thành từng phút
qua khe hoa mướt ngọt tình sương
đời ghen tức lắm lần ngăn tay đặt
nên đôi khi tâm thức thiếu bình thường
em, nghiệp chủ kho tàng vô giá đó
riêng mà chung nhờ đồng dạng môi trường
cùng thanh thoát mở lòng cho tay đặt
nên thơ thơm từ thềm cửa thiên đường
cảm ơn lắm ngọn đồi linh hiển mộng
chúm chím cười chờ phân phát yêu thương
đã quì gối bao lần không đếm nổi
và còn hơi nguyện tiếp tục cúng dường
em nghiệp chủ, nằm nghiêng hay nằm ngửa
đứng hay ngồi không sai biệt nguồn hương
điều kỳ diệu của từng lần tay đặt
đều ban cho những khác biệt lạ thường
tôi đã lớn đã khôn từng bữa một
vẫn nức lòng chờ đợi lớn khôn thêm
Gởi Thiếu Khanh
sáng mùng một nhận lì xì
từ anh bạn gởi qua vi tính rằng:
chúc anh chị vui vẻ ăn
một cái tết ấm tuần trăng mật tình
riêng chị tiếp tục xinh xinh
để anh bút mãi rung rinh chữ vàng
vân vân và rất tàng tàng
gói lì xì nặng vô vàn tình thân
thật ra, xin được phân trần
bạn tôi viết rất bình dân gọn gàng:
… dồi dào sức khỏe, bình an,
hạnh phúc
và chấm xuống hàng
ký tên
bút danh vừa cứng vừa mềm
dương âm bằng trắc đi kèm đủ đôi
Thiếu Khanh chững chạc chịu chơi
thơ văn đã có một đời sống riêng
cho xin lỗi nghe, bạn hiền
ba hoa là thú tôi ghiền, trời cho
níu lời chúc bạn khai thơ
vừa chạy vừa viết nửa giờ lái xe
đưa cháu đến trường rồi về
xuất hành khai bút cặp kè đã xong
năm nay con ngựa phiêu bồng
chúc tôi cùng bạn vẫn thong dong hoài
cho thòng thêm:
thăm những ai
má hồng có ý lai rai với tình
chúng tôi rủng rỉnh thơ tình
muốn mừng tuổi gởi bọn mình nụ hôn !
Luân Hoán