Hồ Chí Bửu
Thưa Quý Nương
Một tuần rồi ta không gặp nhau
Em buồn như rụng một vì sao
Ta buồn như một con chó ốm
Lăn lóc nằm xem những vết cào
Ta nhớ mùi em như phấn son
Nhớ đôi mắt ướt mà mi nhon
Em nhớ mùi ta- mùi hoang dại
Một chút đàn ông hãy vẫn còn
Nhớ tóc em dài bay phất phơ
Ngực đầy như chứa cả hồn thơ
Có con bướm nhỏ nhiều e ắp
Đậu ở tay ta- đẹp không ngờ
Hình như đêm rồi ta nằm mơ
Thấy em cô độc buồn vu vơ
Ở một góc trời xa xôi lắm
Tỉnh giấc mình ta mãi thẩn thờ
Ta gã giang hồ mê bốn phương
Vì em vó ngựa rớt bên đường
Thì thôi – khép gót giang hồ lại
Trao hết cho nàng- Thưa quý nương !
Chủ Nhật 7.6
Ta đã xỉn- nghĩa là ta vẫn thở
Nghĩa là ta vẫn sống với trăm năm
Ta vẫn thở- nghĩa là ta đã xỉn
Chuyện yêu em như một trận mưa dầm
Rượu với em hình như không thể thiếu
Rượu trăm năm mà tình đến cuối đời
Em và rượu ta chọn luôn hai thứ
Rượu cay nồng và tình sẽ chơi vơi
Ta tạm tính đời ta bằng men rượu
Ta say rồi thì thơ lại chảy ra
Ta dại gái nên suốt đời bị dụ
Vì yêu em nên quên hết san hà…
Ngựa Chứng
Có con ngựa chứng rung bườm hét
Ta phải dỗ dành muốn hụt hơi
Ngựa ni chẳng thiết chi loài cỏ
Chỉ khoái thơ tình cho nó xơi..
Dễ ẹt- thơ tình ta một đống
Lắm lúc say rồi ói ra thơ
Cho nên thơ vẫn hôi mùi rượu
Thơ chảy ngông nghênh chẳng bến bờ
Đời lỡ sinh ta tên cà chớn
Khuấy nước chọc trời theo bốn phương
Em đã thương rồi nên gắng chịu
Yêu nhau đâu phải chỉ lên giường ?
Cuộc sống có khi là rỗng tếch
Chân lý không gì ngoài kim ngân
Bôn ba cho lắm hoàn tay trắng
Mặt nước trùng dương – sóng trắng ngần
Thì thôi – ngựa chứng không thèm cỏ
Chỉ khoái thơ tình bay phất phơ
Tặng em luôn cả đời sương gió
Của gã giang hồ – chỉ có thơ…
Đưa Em Đi Lễ
Đưa em đi lễ nhà thờ
Thì thầm khấn Chúa bao giờ hết yêu
Chúa cười : mầy vốn thằng liều
Bao giờ tắt thở – nghỉ yêu đàn bà..
Vẫn Còn Máu Lửa
Cứ nghĩ trái tim ta cằn cỗi
Mùa yêu thương nghẻn lối đi về
Nhưng trái tim đập nhiều quá đỗi
Con đường tình còn lắm đam mê
Trả Nợ Giang Hồ
Cái nợ giang hồ chưa trả hết
Thì thôi gắng sức trả cho rồi
Ta tự nói như lời cam kết
Cuối đường trần- nằm xuống – nghỉ chơi
Con Đò Xưa
Đời lắm phong trần em biết không
Thơ ta là rượu chảy thành dòng
Một mai lửa tắt tình hiu hắt
Đò cũ đâu rồi một bến sông ..?
Khúc Bi Ca
1.
Cũng có những lần ta dối ta
Trầm mình trong những khúc bi ca
Tình trôi theo lũ về sông lạ
Lối cũ đâu còn ru thiết tha ..
2.
Cũng có những lần ta dối ta
Trầm mình trong những khúc bi ca
Lòng ta cũng biết buồn sông núi
Quê cũ không còn- Xa quá xa…
Nhỏ Biết Rồi:
Ta Thèm Một Trái Tim
Nhỏ bạn ở Saigon lên thăm
Đưa nhỏ đi chơi vòng vòng thành phố
Nhỏ bảo Tây Ninh quán café nhiều vô số
Nắng cháy da người – phố lạ thành quen
Ta đưa nhỏ đi thăm núi Bà Đen
Suối róc rách theo từng mô đá
Tiếng chim nghe quen nhưng mà rất lạ
Giống như tiếng cười của nhỏ rất lạ- nhưng quen
Gió thổi mùi tóc nhỏ vừa len
Tựa vào ngực ta- Thơm mùi bồ kết
Ai biết được bao giờ ta sẽ hết
Quên được mùi tóc của nhỏ- hôm nay
Đẹp làm sao- với suối tóc dài
Đang bay bay trong chiều lộng gió
Ta muốn nói nhưng mà chưa dám ngõ
Má nhỏ hồng- môi hình một trái tim
Ta ngây thơ nên môi nhỏ ta tìm
Nhỏ nhắm mắt giả vờ như say ngủ
Nhưng với ta- nụ hôn nầy chưa đủ,
Nhỏ biết rồi – ta thèm một trái tim..
Mây Đời Ta Bay Mãi
Vắng một ngày mà tưởng như một tháng
Vắng một tuần mà ngỡ đã trăm năm
Cơn mưa nhỏ xuống đời ta. Hạn hán,
Mưa băng qua- Không phải trận mưa dầm
Đám mây nhỏ- Làm cơn mưa quá ngắn
Đêm hẹn hò thay đổi cả đời ta
Ta đang sống với cuộc đời tĩnh lặng
Em đến chi ? Tặng ta những ngọc ngà !
Mây viễn xứ- Mây đời ta bay mãi
Bỗng dừng bay trên đỉnh núi hoang sơ
Mưa rớt hột- bằng thơ tình vụng dại
Mưa thành thơ như tình khúc mong chờ..
Cảm ơn em- đã làm thơ bật hát
Ta tưởng mình phiêu hốt cõi nhân sinh
Em đã đến- cho ta nhiều nốt nhạc
Và dòng thơ đầy ắp chất trữ tình
Em vờ khóc – khi ta vờ im lặng
Là ta đo khoảng cách của tim em
Ta đã hiểu trong nỗi buồn trống vắng
Ta sẽ là vết xước trái tim đen
Em đã khóc- khi ta hờn. Im lặng
Là ta đo khoảng cách của tâm hồn
Ta biết rồi- trong nỗi buồn sâu lắng
Chắc chắn còn nhớ mãi những nụ hôn…
Nhầm
Tưởng đâu xuống núi nghỉ tu
Nào hay xuống núi chơi ngu… tới giờ
Tưởng đâu xuống núi..em chờ
Nào hay xuống núi làm thơ..quá liều
Tưởng
A lô khoẻ hả em yêu
Bên kia giọng nói mỹ miều…dở hơi
-Sao ông biết số vợ tôi
Cúp một cái cụp – mèn ơi..bể rồi
Ta
Quẩn quanh cũng một cuộc chơi
Chơi cho xả láng- cho đời biết tay
Kéo màn – chẳng tiếng vỗ tay
Cuộc chơi vỡ vụn – còn ai với mình ?
Là
Ta đi về phía bình minh
Là ta tìm đến chút tình với em
Ta đi theo lối ngựa quen
Bỏ quên nỗi nhớ bên rèm tương tư..
Thiên
Trùng khơi gió biển mịt mù
Thôi rồi ta đã ngồi tù mắt em
Vẫn là áo lụa màu đen
Nhốt hồn ta lại- một phen ngủ vùi
Tài
Cuối cùng cho một cuộc vui
Trăm năm hồ dễ chưa nguôi ân tình
Còn trời- còn đất- còn mình
Còn em ta sẽ còn tình..thơ điên.
Lạy Nhau…
Lạy em một lạy cho rồi
Đẹp chi mà để cho tôi bồn chồn
Lạy em – một lạy – điếng hồn
Mai sau có chết – cái giò còn nguyên ?
Tìm Nhau
Tìm nhau gặp ở cuối đường
Tìm nhau gặp chốn vô thường – em ơi
Em về – còn lại mình tôi
Nẻo xưa vắng lạnh – thì thôi – em về
Tiễn Nhau
Tiễn em về chốn mịt mù
Kiếp sau cố nhớ chiều thu – lỡ làng
Rằng người ấy đã sang ngang
Tỉnh ra vỡ mộng – buồn càng – buồn thôi
Nhớ Nhau
Nhớ nhau chén rượu chia đôi
Nhành hoa lan đẹp tinh khôi – em cài
Ngập ngừng – chén rượu ngang mày
Lỡ mai xa lắc – nhớ ngày có nhau
Giận Nhau
Giận ta – em rất lạnh lùng
Giận ta em chẳng ngủ chung một giường
Giận nhau – em bảo hết thương
Giận nhau là cả thiên đường – bỏ đi
Gần Nhau
Súng anh đâu phải để xem
Súng anh là để cho em bóp cò
Súng anh tuy cũ – đừng lo
Nếu nạp đạn mới – nổ cho – hết hồn..
Ta Nín Thinh
Ai bảo ta buồn nên lá khóc
Rụng vào góc tối cuối hàng hiên
Ai bảo ta buồn trong cô độc
Rượu chảy vào ly- túi rổng tiền
Giang hồ- ta chẳng là hảo hán
Hào sảng bằng thơ cũng tức cười
Ngoảnh lại tầm tay dăm thằng bạn
Thằng nào cũng ngơ ngác – ma trơi
Nhiều lúc chửi thề cho sướng miệng
Chửi luôn mình chẳng biết nâng bi
Tại ta ngu không thèm lòn cúi
Quậy lắm bùn nhơ chẳng ích gì ?
Thì thôi- cứ làm thơ tán gái
Tán tới tán lui một chút tình
Yêu em vì bởi ta khờ dại;
Mai mốt lấy chồng. Ta nín thinh…
Tâm Sự Điền Bá Quang…
Em có chồng ! Điều nầy anh biết
Em vẫn là vợ của người ta
Nhưng anh yêu em- Đâu có gì tội lỗi
Như yêu trăng- yêu gió – vậy mà..
Yêu chúng sinh- Đó là lòng từ bi của Phật
Còn anh yêu em là cái tật của anh
Thấy ai đẹp là nghe lòng bối rối
Rồi mộng mơ khi gió lộng qua mành.
Chồng của em- hắn phàm phu tục tử
Một nàng tiên mà chà đạp. Nỡ nào;
Nếu là anh- sẽ nâng niu – Ngôi thứ;
Anh chịu thua- nằm dưới – em cao.
Ha ha ha – Nói chơi cho đỡ tức
Hạnh phúc của người cũng như của chính ta
Sá gì đâu điều nhỏ nhoi trần tục
Mai mốt rồi cũng ra bãi tha ma
Em có chồng ! Ta biết rồi- khỏi nhắc
Dù gì gì – thì hắn cũng hơn ta
Bởi định mệnh- Nhưng mà em có chắc;
Nằm bên chồng mà không nghĩ đến ta ??
Hồ Chí Bửu