Dương Quân

Duong Quan

Thư Viết Từ Miền Biển

Ta về đây, đìu hiu miền biển vắng
Bãi ghềnh sâu, hoang dã lá hoa cồn
Mây lang thang, tháng ngày trôi vô tận
Nhạc trùng dương ru mãi giấc cô đơn.

Ta về đây, không hoa thơm bướm lượn
Không lụa là, son phấn, núi đồi cao
Không lâu đài, không nhạc sang, mỹ tửu
Chỉ bao la trời mây nước một màu.

Ta về đây, giấu mùa xuân trong lá
Cho muôn năm rừng giữ tóc em xanh
Ta trút hết lòng ta vào biển cả
Cho rong rêu ủ kín mảnh chân tình.

Em có hiểu. Hay là em không hiểu?
Trọn đời ta đi tìm ngọc trong thơ
Ta chỉ thấy trời đêm tràn tinh tú
Cứ ngỡ rằng châu báu rải trong mơ.

Và quanh năm với hai mùa thay đổi
Như lòng ta hạnh phúc lẫn thương đau
Lúc bão dữ, ta âm thầm hứng chịu
Đợi bình yên khi nắng ấm dạt dào.

Những tinh sương, ta dường nghe em đến
Bước chân ngà từng thế kỷ thong dong
Những chiều buông, ta dường nghe em gọi
Tiếng thì thầm trong tiếng sóng bập bùng.

Hãy một lần về với ta. Em nhé!
Để hồn ta hòa với biển muôn trùng
“Trí nhạo sơn, (ai hiền) nhân nhạo thủy”*
Ta kẻ khờ, xin tạc dạ bao dung.

Ta về đây, chờ em trong khổ hạnh
Một ngày kia tao ngộ cõi Vô Cùng.

Dương Quân
*Nho: Người trí thích chơi núi
Người nhân thích chơi biển

Hương Tình Cà Mau

Thuở ấy một lần xa phố cũ
Tôi rời đô thị đến An Xuyên
Chân trời cuối Việt xa thăm thẳm
Không có người thân, chẳng bạn hiền

Là chuyến độc hành không tiễn biệt
Hành trang chỉ một xách tay vừa
Nhưng sao thấy nặng niềm nhung nhớ
Trời thủ đô buồn trong nắng thưa

Tôi đến An Xuyên lòng khắc khoải
Những trưa gà gáy gọi hoàng hôn
Những chiều gió biển đùn mây xám
Gợi tiếng sầu dâng tận đáy hồn

Những bước chân mòn qua phố vắng
Những con đường cũ nặng suy tư
Hững hờ rượu lạt , cà phê đắng
Khói thuốc nào say buổi tạ từ

Khi cánh chim bay là xoá dấu
Cành khô cũng mất vết chia ly
Chỉ đau là tiếng kêu quằn quại
Hẹn ước nào ai tiếc được gì

Sự nghiệp vẫn đi tim trước mắt
Nụ cười không nở cuối mùa thương
Mai sau ai biết về thân phận
Sỏi đá thà cam vạn nẻo đường

Dẫu thế, Cà Mau không phụ khách
Có rừng, cũng có đất phù sa
Cầu tre, nước chảy cô nghiêng nón
Tình gái An Xuyên vẫn đậm đà

Gặp em vào buổi ban sơ ấy
Chung chuyến đò qua ghé bến quê
Tôi chép câu hò đem đến tặng:
“Cà Mau đi dễ, khó quay về”

Em hẹn chèo ghe ra họp chợ
Tôi chờ, trưa nắng, bóng sông trôi
Cắm sào, che nón, em cười nụ
Lòng ngỡ rằng em nói vạn lời

Nhà em có mảnh vườn cau nhỏ
Uống nước trời mưa, gạo giã tay
Tuổi mẹ như vừng xôi nếp một
Cha già như trái chín trên cây

Hái rau đem bán lo tiền chợ
Mót củi rừng thưa, nhúm bếp cơm
Cha mẹ tuổi già, con gaí muộn
Tảo tần ngày tháng đáp công ơn

Em từ Tắc Thủ qua Kênh Xáng
Xuống khỏi Dòng Kè ra Tắc Vân
Tôi dưới Tân Thành lên chợ quận
Mua quà xin gửi biếu song thân

Mỗi lần tan chợ, ghe xuôi nước
Áo trắng em về khuất cuối sông
Tôi tự hỏi lòng sao chẳng gửi
Cho em trọn cả trái tim hồng

Trở lại Tân Thành thương Tắc Thủ
Dường dài sông rộng, nắng chang chang
Mái chèo có mỏi bàn tay yếu?
Má đẫm mồ hôi có võ vàng?

Mơ ước trời luôn thêu nắng đẹp
Mưa hoà, gió thuận khắp nơi vui
Đất lành, hoa nở trên gai góc
Cho gái Cà Mau điểm nụ cười

Từ đó tôi yêu miền cuối Việt
Yêu đôi mắt đẹp, cổ tay tròn
Áo bà ba trắng, môi cười nụ
Yêu gái Cà Mau vẹn sắt son.

Em Tóc Ngắn

Từ em làm khổ đời ta
Tóc dài cắt ngắn, thướt tha khăn quàng
Một thời khuê các cao sang
Cháu Bà Trưng điệu tiềm tàng tác phong

Ta, chàng ẩn sĩ lưu vong
Làm thơ kể chuyện phiêu bồng thế nhân
Gặp em giữa chốn đường trần
Tôn vinh thần tượng, ân cần lên ngôi.

Cỏ hoa, sông suối, núi đồi
Thiên nhiên hoa gấm, cõi người tỉnh say
Môi thơm, mắt biếc trang đài
Lòng ta thổn thức ngất ngây rộn ràng

Nhưng thôi. Tình đã muộn màng
Đành xin gởi gió mây ngàn vào thơ
Từng đêm ta thấy trong mơ
Vòng tay trìu mến vẫn chờ trăm năm.

Còn Lại Tiếng Thơ
* Thương tặng TL

Ta từ
chết đuối trôi sông
Nổi chìm thân xác giữa giòng nhân gian

Xưa
em vớt củi sông Hàn
Nay em vớt cuộc đời tàn ta dư.

Nấm tro
hiu hắt trang thờ
Khói hương ngày cũ
bây giờ hóa chung

Trăm năm
nối sợi tơ chùng
Tiếng thơ
đồng vọng trên vùng Vô Minh.

Chờ Em

Em hứa về. Sao em chẳng về?
Ta chờ đợi mãi bước em đi
Thời gian như nước xuôi giòng chảy
Chỉ thấy trường giang sóng biệt ly.

Ta chờ em đã mấy mươi năm
Từ buổi trăng treo bóng nguyệt cầm
Từ buổi cầu sương rền gió hú
Tiếng rừng vang vọng cõi xa xăm.

Ta chờ em suốt những mùa đông
Giá buốt, sương giăng, tuyết lạnh lùng
Đêm vắng đèn khuya mòn mỏi giấc
Tro tàn bếp lửa, nhớ mênh mông.

Ta chờ em từng mỗi hoàng hôn
Ngắm áng mây trôi lặng lẽ buồn
Bên chén trà vơi, ngồi độc ẩm
Ngập tràn tâm sự chuyện hàn ôn.

Ta chờ em dài những cơn mưa
Rét mướt bên song ngọn gió lùa
Dang dở bài thơ không đoạn kết
Mơ màng chăn gối thoảng hương đưa.

Không biết giờ này em ở đâu?
Chân trời, góc biển, bến giang đầu
Hay còn xuôi ngược miền đô thị
Gối chiếc đêm về có nhớ nhau?

Ta chờ em sức kiệt tàn hơi
Hết cả trăm năm, hết cả đời
Ta sẽ chờ em nhiều kiếp nữa
Mấy vòng sinh diệt kiếp luân hồi.