Cao Thoại Châu

Cao Thoại Châu-001

Đón Con Về

Con đã hiểu lòng ta không sức mạnh
Chỉ là mây có ở trên trời
Chút gió lang thang ngoài đồng nội
Cánh buồm không có lối ra khơi

Chiếc lá lạc trong mùa thu rực rỡ
Là cánh chim ê mỏi giữa hoàng hôn
Dăm tiếng lỡ rơi trong khuya khoắt
Khi vui nhọn sắc những khi buồn

Con đã biết đường về xa thăm thẳm
Nắng nào không tắt buổi chiều tan
Một đời đan xen tan và họp
Mộ là hồn người hoa nở những bông hoang!

Hôm nay lòng ta không đóng cửa
Đón con về như đón một bài thơ
Tự đâu đó chim bay về chim hót
Ý nổi chìm trong góc khuất tâm tư

Lòng đã nhủ phải vui ngày hội ngộ
Phải mềm lòng nhận một bông hoa
Mà bất giác cay sè trên mắt
Nỗi đau chờ sẵn tự bao giờ

Đây là trái tim bao lần đỏ lửa
Cuộc nhân sinh mang nặng trên vai
Những nghịch lý và hơn thế nữa
Trao cho con thân phận làm người

Con gái về, lòng không quạnh quẽ
Đèn không đổ bóng cõi trời xa
Ta cũng trả gió mưa một thời mưa gió
Vào thơ ta, con gái bước vào nhà!

Vẫn Còn Trong
Như Tờ Lịch Mới

Năm đã cũ rất may hồn chưa cũ
Có vẻ như ta mới vào đời
Giấy vẫn trắng đôi tay cũng vậy
Và trái tim chưa cần thiết chia đôi

Mắt chưa thấy cõi đời ô trọc
Chân chưa đi xuống cánh ruộng bùn
Đường ta đi cũng chưa bằng phẳng
Chưa gai góc nào nhức nhối đôi chân

Gió vẫn đi qua cửa nhà mình
Không ghé lại sợ làm hồn ta lạnh
Áo khinh cừu mỗi mùa đông đến
Dạn dày chưa rách một đường khâu

Người đàn bà ngồi ở cầu ao
Lơ đãng để chân cho cá rỉa
Giống như ta vào đời một thuở
Cá cắn chân không biết tự bao giờ

Năm đã hết ta còn sống đó
Đùa bỡn theo những tờ lịch hàng ngày
Không phải lá nên không biết bay
Dù mảnh giấy có linh hồn đa cảm!

Tưởng thong dong mà giống như tù
Ta là con thuyền bị neo vào bến
Để tiếng còi cất lên sang sảng
Phẫn hận đêm về không trăng sao

Nhìn lên trời chẳng thấy trời cao
Đất không rộng sao đi không hết
Trưa mùa hè hồn ta giá rét
Trái đất dành nơi lạnh nhất cho ta ?

Bao lần đi chỉ đợi một lần về
Mà những con tàu cứ quay lưng lại
Năm mới ta gửi mọi người câu hỏi
Lạc nơi nào phân nửa trái tim xa ?

Em Là Người
Phiên Dịch Của Đời Tôi

Chiều lên xanh những nốt dương cầm
Sóng sánh trong mắt người yêu dấu
Vời vợi xa hồn tôi không bến đậu
Chỉ thấy nặng lòng vời vợi nhớ thương em

Tôi đang nghe giữa cuộc đời buồn
Tiếng em thấm vào hồn tôi thơm thảo
Giai điệu ấy làm sao tôi hiểu
Khi không lời phiên dịch của riêng em

Đêm nằm nghe chớp bể mưa nguồn
Ánh chớp giật mưa rừng bão biển
Lòng tôi đấy khi không nổi sóng
Giữa bốn bề đá dựng chênh vênh

Tôi đi chưa hết tháng năm buồn
Mưa và nắng ở hai đầu tít tắp
Tình em cho nồng nàn như nước mắt
Và ngậm ngùi day dứt nợ đời nhau

Đêm nằm nghe cơn gió qua cầu
Tôi mơ thấy mênh mông những nước
Tiếng róc rách không sao ngủ được
Khi thiếu lời phiên dịch của riêng em.