Sau một đêm say
sáng thức dậy bỗng thấy mình lạ hoắc
sau một đêm trằn trọc giữa cơn say
đầu thì nặng như ngàn cân treo sợi tóc
mà hồn thì nhẹ hều như gió như mây
bước ra cửa thấy một ngày đổi mới
bầu trời cao và những đám mây bay
con chim khách đậu trên bờ giậu đổ
mà bìm đâu đã phủ kín bao ngày
châm điếu thuốc khói tảng lờ theo gió
mà còn nghe đâu đó chút hương thừa
ta lục lạo trong từng ngăn ký ức
chợt thấy mình cũng lạ quắc lạ quơ
sờ râu tóc, râu thì dài tóc ngắn
tóc le the từng sợi bạc trên đầu
râu thì phủ năm chòm dài suôn đuột
che nụ cười vừa chết đứng trên môi
nhìn quanh quất như cố tìm đâu đó
một chút gì để nhớ để quên
nhớ thì dễ mà muốn quên thì khó
em đi rồi để lại chút lênh đênh.
Nguyễn Đức Nhơn