Một kiếp luân hồi
ngỡ ngàng tôi gặp lại tôi
cái thời khát sữa nằm nôi đái dầm
vạch đường sinh tử trăm năm
giọt sương còn đọng chỗ nằm nhân gian
tình thì chưa hợp đã tan
còn khơi nước mắt cho tràn bờ mi
“ta và em đã quên đi
cái mùa thu chết từ khi trăng tà” (*)
buồn vì ngày tháng mau qua
mà đường thì vẫn còn xa ngút ngàn
bình rượu bể, đống tro tàn
địa ngục nằm dưới, thiên đàng nằm trên
ta nằm ở giữa chênh vênh…
——————————-
(*) Ý thơ Trần Yên Thảo
Nguyễn Đức Nhơn