Hoàng hôn trên bến nước
rồi một chiều lá vàng rơi lác đác
em ra đi bỏ lại chút tình xưa
tôi vẫn đứng giữa dòng sông bát ngát
chiều lại chiều trôi mãi giữa hư vô
vầng nhật nguyệt có mong ngày gặp lại?
từ trăm năm chờ biết đến bao giờ!
con nước lớn đã xuôi về biển cả
dòng sông ơi có thấm lạnh đôi bờ?
chiều xuống thấp mây trời trôi lãng đãng
trôi về đâu em có biết không em?
tôi lận đận một đời không bến đỗ
ngày cuối ngày lặng lẽ bước qua đêm
nhìn khói sóng hoàng hôn bay lảo đảo
tôi đã say và em đã ra đi
tôi và em hai phương trời cách biệt
em cạn tình tôi cũng cạn ly
mượn men rượu cho vơi niềm tâm sự
dốc hồ trường cho cạn chén ly tao
giai nhân hề! rượu hề! say túy lúy
khi say rồi ngày tháng cũng qua mau.
Nguyễn Đức Nhơn