Mẩu thuốc cuối cùng
Vất mẩu thuốc cuối ngày mà lòng buồn rười rượi
Ngày hôm nay hay ngày mai rồi cũng vậy
Cũng mông manh như giọt sương chiều
Cũng nhịp nhàng những bước đìu hiu
Theo ngõ vắng về nơi vô định
Có những lúc say mèm chợt tỉnh
Đời quanh ta cuộc sống dửng dưng
Như con chim giữa núi giữa rừng
Cất giọng hát bài ca vô lượng
Vất mẩu thuốc cuối ngày trên dòng đời vô định
Như con nước bốn mùa không biết đâu bờ bến
Mênh mông…
Mênh mông…
Người ở quanh đây xin người hãy lại gần
Xem con sóc chuyền trên bờ giậu
Xem điếu thuốc chiều nay chưa kịp giấu
Bàn tay run ấm lạnh đời thường
Thương người xưa dốc cạn hồ trường
Mà bốn biển năm châu mờ mịt
Sông núi ngàn năm bỗng giật mình tỉnh giấc
Gởi hồn oan theo gió về xuôi
Con chim non cất tiếng ngậm ngùi
Sương đầu núi bay về lãng đãng
Rồi ngày mai ta lại gặp ta buổi sáng
Và buổi chiều
Và điếu thuốc trên tay
Đốt tương lai cháy lụn từng ngày
Thương mái tóc hắt hiu từng sợi rụng
Ta muốn hỏi vì sao cuộc sống
Vẫn thảng nhiên như dòng nước trôi nhanh
Như buổi chiều khi có nắng vàng hanh
Như con sóc vẫn chuyền trên bờ giậu
Như chiều nay ta nghe lòng bối rối
Và mẩu thuốc cuối cùng đã tắt giữa bờ môi.
Nguyễn Đức Nhơn