Một chuyến lênh đênh
một dạo ta về thăm cố xứ
buồn vui khó giải nỗi niềm
khi ra đi mọi thứ đều quen
ngày trở về thấy gì cũng lạ
bạn bè ta mỗi người một ngả
lòng ta luống những bồi hồi
hai mươi năm qua rồi
từ khi xa rời tổ quốc
hai mươi năm luân lạc
đất khách quê người cũng lắm buồn vui!
ở xứ này dù nghèo rớt mồng tơi
cũng áo quần xênh xang đi xe bốn bánh
dù ở nhà thuê
cũng có máy điều hòa hai mùa nóng lạnh
con cái học hành cũng đỗ đạt như ai
nhưng sao ta vẫn thấy không vui
có khi lại buồn da diết
ngày ta về phan thiết
cha mẹ ta từ lâu đã chết
anh em ta kẻ mất người còn
bạn bè ta có đứa giàu sang
có đứa nghèo mạt rệp
cũng có đứa làm cai làm xếp
quên mất bạn bè sống chết năm xưa
quên những ngày dãi nắng dầm mưa
trong trại tù chia nhau từng điếu thuốc!
ta trở lại sài gòn một chiều nắng tắt
cảnh phồn hoa che khuất nỗi nhọc nhằn
của những người từng bữa chạy ăn
mươi ký gạo nai lưng cày suốt tháng
ta từ giã sài gòn một sáng
hai mươi giờ lơ lửng giữa trời mây
dallas đây rồi nơi vay trả, trả vây
biết bao giờ nợ nần mới dứt
ở xứ này
kim đồng hồ quay nhanh chóng mặt
Ngày tháng theo nhau nhuộm trắng mái đầu
ở quanh ta
trời đất chuyển mùa
cơn gió lạ vờn qua mái tóc
ta một thời ngang hồ ngang dọc
chừ ngồi đây thương tiếc tuổi thanh xuân
nguyễn đức nhơn