Biển, Em và tôi


biển quê tôi muôn đời ôm bóng nắng

cồn cát nằm phơi ngực trắng quanh năm

cũng có lúc biển vô tình dậy sóng

mây bốn mùa theo gió núi về thăm

em xa vắng có nhớ mùa hạ biển

thành phố buồn vẫn đợi bước chân em

biển cali mỗi lần nghe sóng vỗ

có làm em nhức nhối buồng tim

nhớ những lúc xôn xao mùa biển động

lũ học trò vắng bóng những chiều hôm

tôi và em vẫn thì thầm trong gió

đợi đêm về nghe sóng vỗ triền miên

em yêu dấu có bao giờ em khóc

khi cuộc đời là hai ngả chia ly

tôi và em xa nửa vòng trái đất

biển mủi lòng thương kẻ ở người đi

thôi em nhé vốn là loài chim biển

chim vô tình cánh bạc vỗ bờ xa

biển và tôi đã mấy lần bật khóc

biển muôn đời vẫn dạo khúc tình ca.

Nguyễn Đức Nhơ